Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 788 : Thanh mai gả đến (14)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thiếu niên quen thuộc với thanh âm này.



Hắn không khỏi hốt hoảng.



Không phải là hốt hoảng vì bị người phát hiện có ý đồ giết người.



Mà là một loại khác...



Không thể nói rõ vì sao lại hoảng loạn.



Hắn không nghĩ, không muốn để cô trông thấy mình như thế này.



"Anh đang làm gì?"



Sơ Tranh lại hỏi một lần.



"Tôi..."



Ánh mắt Mộ Thâm dao động, rơi trong bóng đêm.



Hồi lâu sau hắn mới cứng rắn lên tiếng: "Chuyện không liên quan tới cô."



Sơ Tranh tiến lên.



Mộ Thâm đột nhiên đưa dao ra trước người, gầm nhẹ một tiếng: "Cô đừng tới đây, chuyện không liên quan tới cô, cô mau đi đi!"



Sơ Tranh thoáng như không nghe thấy.



Chậm rãi đi lên phía trước.



Dao bị ánh trăng phản xạ ra hàn quang, chợt lóe lên trong đáy mắt Sơ Tranh.



"Cứu... Cứu mạng..."



Có lẽ là bởi vì Sơ Tranh xuất hiện, lực đạo mà Mộ Thâm đè ép gã đàn ông nới lỏng đi một chút.



Gã đàn ông hoảng sợ cầu cứu Sơ Tranh.



"Cứu mạng, hắn muốn giết tôi, mau cứu tôi!!"



Gã đàn ông cảm giác được sát ý rõ ràng từ trên người Mộ Thâm.



Mộ Thâm đè gã đàn ông kia về, gắt gao bịt miệng gã lại, không cho gã tiếp tục phát ra âm thanh.



Sơ Tranh quét gã đàn ông kia một chút: "Anh muốn giết hắn?"



Mộ Thâm ngước mắt nhìn qua.



Cặp con ngươi màu hổ phách lắng đọng ngàn năm kia, lúc này thoáng như có mây đen che kín, kiềm chế, âm trầm, tái nhợt, như đã mất đi linh hồn.



"Tôi..."



Sơ Tranh nhanh như chớp cướp đi dao trong tay hắn, con ngươi Mộ Thâm hơi co lại, một giây sau lại bắt đầu tan rã, trước mắt biến thành màu đen, thân thể ngã xuống đất.



Sơ Tranh cầm dao, thở phào.




"Không liên quan đến cô."



Mộ Thâm đi rất nhanh.



Con đường này đang đợi phá dỡ, đã sớm không có người ở, trên đường phố đen kịt, thiếu niên giống như quỷ mị, cô tịch bất lực, giống như không biết tương lai của mình ở đâu.



Sơ Tranh đi theo hắn, rời khỏi con đường này, đến bên ngoài đường cái.



Nhưng thời gian lúc này đã là rạng sáng, làm gì còn có xe nữa.



Mộ Thâm từ bỏ chờ xe, trực tiếp chạy về phía trước.



Sơ Tranh lấy từ không gian ra một chiếc xe, lái đuổi theo Mộ Thâm.



Bíp ——



Mộ Thâm ghé mắt, nhìn thấy Sơ Tranh lái xe.



"Lên xe, tôi đưa anh đi."



Mộ Thâm hơi chần chờ, dừng lại, ánh mắt lãnh tịch nhìn chằm chằm cô vài giây, mở cửa lên xe.



"Bệnh viện trung tâm."



Sơ Tranh chỉ hi vọng đừng gặp phải cảnh sát giao thông, bằng không thì liền xong chuyện.



Xe này ở thế giới này không có giấy phép, và tuổi này của nguyên chủ, tự nhiên cũng không có bằng lái.



Sơ Tranh trầm mặc lái xe, ánh mắt liếc qua dò xét thiếu niên bên cạnh.



Hắn cúi thấp đầu, trong tay nắm chặt điện thoại.



Mu bàn tay bởi vì dùng sức, ẩn ẩn có gân xanh nổi lên.



Khoảng cách đến bệnh viện trung tâm không xa lắm, Sơ Tranh còn chưa kịp dừng xe lại hẳn, Mộ Thâm đã đẩy cửa xe ra xuống dưới, chạy vào trong bệnh viện.



...



"Mộ Thâm, tình huống của bà cháu không tốt lắm. Nếu như làm giải phẫu, còn có một chút hi vọng sống, chỉ là tiền giải phẫu..."



"Bác sĩ Chu, xin ngài hãy an bài giải phẫu, cháu sẽ góp đủ tiền giải phẫu." Mộ Thâm không đợi bác sĩ Chu nói chuyện, cướp lời cam đoan.



"Mộ Thâm... cháu vẫn còn nhỏ, số tiền kia không phải cháu có thể lấy ra được." Bác sĩ Chu khó xử.



"Cháu có thể..." Mộ Thâm nắm lấy tay bác sĩ Chu, trong giọng nói tràn đầy cầu khẩn: "Cháu cầu xin bác, cháu chỉ có một mình bà nội là người thân, cháu không thể nhìn bà ấy chết được."



Bác sĩ Chu thở dài: "Mộ Thâm, không phải bác không giúp cháu, mà là bệnh viện có quy định của bệnh viện, trừ phi cháu góp đủ tiền giải phẫu trước, bằng không thì bác không có cách nào sắp xếp cho cháu được."



Cho dù ông đau lòng cho đứa bé này, thì cũng không thể vi phạm quy định của bệnh viện.



Một khoản tiền lớn như vậy, xảy ra vấn đề, làm sao ông phụ trách nổi.



Mặc kệ Mộ Thâm nói thế nào, bác sĩ Chu đều chỉ có thể lắc đầu.



Mộ Thâm hít sâu, đầu gối chậm rãi uốn cong: "Bác sĩ Chu, cháu cầu xin ngài..."



Cánh tay Mộ Thâm bị xiết chặt, thân thể cong xuống được người đỡ dậy.