Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 800 : Thanh mai gả đến (26)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh không nghĩ tới người mình muốn tìm, lại là bà lão đêm hôm đó tiện tay đỡ một cái.



Đặng Uyển Bình nhận ra cô, cũng rất bất ngờ, cười ha hả mời cô vào trong.



Sơ Tranh nói rõ ý đồ của mình, Đặng Uyển Bình càng ngoài ý muốn hơn.



Nếu như là người khác tới hỏi, Đặng Uyển Bình nhất định sẽ từ chối ngay.



"Tuổi cháu không lớn lắm đúng không? Cần số cổ phần đó làm gì?"



"..." Vì phá sản.



Sơ Tranh bịa chuyện hai câu.



Nói rất là có tình có lý, Đặng Uyển Bình đại khái đã cảm thấy cô là người tốt, tất nhiên tin tưởng.



"Cổ phần của trung học Thịnh Phong là người yêu bà để lại." Đặng Uyển Bình có chút hoài niệm: "Vốn dĩ nên cho con của chúng ta... Đáng tiếc, đứa bé kia phúc phận không tốt, đã đi trước, liền lưu lại cho một đứa cháu trai của bà."



Những cổ phần của trung học Thịnh Phong, hàng năm chia hoa hồng, đã đủ cho bọn họ cơm áo không lo.



Đặng Uyển Bình cũng không để ý số cổ phần này, nhưng những cổ phần này là để dành cho cháu trai bà ấy.



Cho nên cổ phần này có thể bán hay không, Đặng Uyển Bình không dám trực tiếp kết luận.



Sơ Tranh nói điều kiện của mình một chút.



Cô cũng có thể dùng cổ phần của công ty để đổi, vẫn có thể đảm bảo bọn họ về sau cơm áo không lo.



Đặng Uyển Bình rất thích Sơ Tranh.



Mặc dù Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, bộ dáng lãnh nhược băng sương.



Nhưng ấn tượng đầu tiên tốt, Đặng Uyển Bình liền thích cô.



Cho nên cũng không đành lòng cự tuyệt Sơ Tranh.



Nhưng Sơ Tranh rất sầu.



Nắm đấm cũng không dùng tới được.



Hay là cô đi tìm hai cổ đông khác nói chuyện đi...



"Chờ cháu trai bà trở về, bà giúp cháu hỏi một chút."



Đặng Uyển Bình vừa dứt lời, liền có âm thanh vang lên.



"Bà nội, cháu về rồi."



Cửa lớn của biệt thự bị người đẩy ra, nam sinh từ bên ngoài tiến vào, hấp tấp xông vào phòng bếp tìm nước uống.



Cửa chính còn có người, hắn đổi giày tiến vào.




"Bán không?" Sơ Tranh hỏi cậu ta.



"Bán chứ, vì sao không bán." Nam sinh nghiêng chân, cà lơ phất phơ nói: "Tôi cũng không muốn về sau phải đợi trong cái trường học nát kia đâu."



"Cái gì mà trường học nát, đó làm tâm huyết của ông nội cháu." Đặng Uyển Bình tức giận đến che ngực.



Nam sinh lập tức dỗ: "Vâng vâng vâng, bà nội đừng nóng giận, cháu đây không phải là sợ tâm huyết của ông nội bị chà đạp trong tay cháu, nên mới giao cho người thích hợp hơn, để tâm huyết của ông nội phát triển lớn mạnh lên sao."



Nam sinh nói như vậy, Đặng Uyển Bình mới dễ chịu hơn một chút.



Bà ấy cũng biết, tâm tư của đứa cháu trai này, cho tới bây giờ chưa từng đặt trên trường học.



Bà ấy cũng không bắt buộc, chỉ cần nó sống tốt là được.



"Nhưng mà..." Nam sinh nhíu mày: "Cô dùng cái gì để đổi? Cổ phần của trung học Thịnh Phong rất đáng tiền."



"Tôi có thể đưa tiền, cũng có thể cho cậu cổ phần của những công ty khác." Dù sao cổ phần cũng phải dùng tiền mua, đều như thế cả.



"Cổ phần? Công ty nào? Cô sẽ không cầm cái công ty gà rừng nào đó, đến lừa gạt tôi chứ?"



Sơ • đại lão • Tranh: "Cậu chọn một cái."



"..."



...



Khu biệt thự yên tĩnh.



Hai người một trước một sau đi trên đường nhỏ, ánh sáng mờ nhạt, kéo dài cái bóng của bọn họ.



Sơ Tranh đi chậm mấy bước, đi song song với Mộ Thâm: "Vừa rồi sao không nói lời nào?"



Lúc ăn cơm, toàn bộ hành trình Mộ Thâm đều trầm mặc, không nói câu nào.



Mộ Thâm lắc đầu.



Sơ Tranh kéo tay hắn: "Không vui?"



Thẻ người tốt không vui thì làm sao bây giờ.



Sầu người.



Lòng bàn tay Sơ Tranh khô ráo ấm áp, dán lên làn da hắn, một dòng điện kỳ dị, cấp tốc lan tràn ra.



Đáy lòng Mộ Thâm đều khẽ rung động theo.



Mộ Thâm rút tay mình về, bỏ vào trong túi: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Sơ Sơ, cô đừng nên như vậy."



Sơ Tranh: "??"



Cô thế nào?



Thẻ người tốt của mình, dắt một chút thì làm sao?