Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 852 : Vấn tiên hoàng tuyền (2)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nước trên đất cũng không nhiều, chỉ vừa đủ để có thể phát động cảnh báo.



Tiến vào mà cửa cũng không bị phá hư.



Hẳn không phải là người làm.



"Nước này..." Hồ Thạc chỉ vào chỗ nước kia, làm sao tới được?



Không phải người làm, vậy cũng chỉ có...



Sơ Tranh quan sát phòng máy một chút: "Nơi này có khí tức của linh trị nồng đậm, chắc là thứ đồ chơi kia mang vào, chẳng qua là vì nước có thể mang vào không nhiều, nên chỉ có thể tạo thành hậu quả như vậy."



Sinh vật không biết không có thực thể, nhưng nước có thực thể.



Trừ phi có một số năng lực đặc thù, nếu không muốn mang theo thực thể nước, trống rỗng tiến vào nơi này, thì phải bỏ chút công sức.



Nói không chừng số nước này đều là mang từng chút từng chút vào, không ngừng tích góp được.



Sơ Tranh cũng rất đáng tiếc thay hắc thủ phía sau màn.



Vất vả lắm mới góp nhặt được nhiều nước như vậy, đủ phát động cảnh báo...



Hồ Thạc cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, lông tơ toàn thân dựng lên, nơi này có thứ đó à.



Hồ Thạc nhìn quanh hai bên: "Vậy... Vật kia vẫn còn ở đây sao?"



"Không ở."



Hồ Thạc thở phào.



Hù chết hắn.



"Nơi này rất quan trọng?"



Hồ Thạc có chút do dự: "Nơi này... Kết nối với khoang trò chơi của tiên sinh, cũng là máy chủ tổng của game Phồn Tinh."



Vì an toàn của tiên sinh, toàn bộ game Phồn Tinh vẫn đang vận hành.



Nếu như nơi này xảy ra sai lầm gì, hậu quả thế nào, Hồ Thạc cũng không dám nghĩ.



-



Hồ Thạc khóa kỹ phòng máy lại, lại tăng thêm mấy tầng mật mã, cùng Sơ Tranh trở lại phía trên.



Quả nhiên phía trên chẳng có chuyện gì.



Cũng không đúng.



Có chút chuyện.



Người máy tự mở một bản nhạc phi thường có tiết tấu.



Đang đong đưa trái phải trên khoang trò chơi, nhảy vũ điệu ma quỷ của máy móc.



Tay nhỏ chân ngắn kia, nhìn có chút ngốc, lại có chút đáng yêu.



Hồ Thạc nhìn Sơ Tranh, người máy của ngài cũng có cá tính như vậy sao?



Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn thời gian.



Thời gian vậy mà lại bất tri bất giác trôi qua...



Sơ Tranh cầm người máy rời đi.



Cô đi tới cửa, quay đầu nhìn khoang trò chơi một chút.



Lại đi trở về, tìm tòi phía dưới khoang trò chơi một chút, sau đó nhanh chân rời đi.



Hồ Thạc vừa từ bên ngoài trở về, Sơ Tranh đi đến cửa lớn, hắn vừa vặn tiến vào.



"Sơ Tranh tiểu thư, ngài phải đi à?"



"Tan tầm."



"..."



Thật sự không thể thích ứng.



Lần đầu nhìn thấy vệ sĩ, mà còn có chế độ làm việc tám tiếng.



Nhưng hắn không dám nói gì.



"Sơ Tranh tiểu thư đi thong thả."



Sơ Tranh đi được một đoạn, Hồ Thạc đột nhiên đuổi tới, gọi cô lại.



"Sơ Tranh tiểu thư, loại sinh vật này..." Hồ Thạc cẩn thận hỏi: "Nó có thể bị con người sai khiến không?"



"Có thể." Sơ Tranh nói.



Hồ Thạc cảm thấy tứ chi phát lạnh.



Hắn đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi, đẩy hành trình đã sắp xếp tiếp theo xuống, đến đại học khoa học kỹ thật Kinh Nam tìm Tô Đề Nguyệt.



"Hồ tiên sinh?" Tô Đề Nguyệt hơi ngoài ý muốn: "Xảy ra chuyện gì sao?"



"Có thể tìm một chỗ nói chuyện không?"



Tô Đề Nguyệt nhìn người xung quanh một chút, gật đầu, dẫn hắn đến phòng làm việc của mình.



"Xảy ra chuyện gì?"



"Hôm nay Sơ Tranh tiểu thư đến đây, phát sinh một chuyện."



Hồ Thạc đem chuyện của phòng máy, nói lại với Tô Đề Nguyệt một lần.



"Tôi cảm thấy thứ kia là bị người sai khiến." Hồ Thạc cũng nói ra suy đoán của mình: "Mặc dù có mấy lần tiên sinh đều suýt xảy ra chuyện, nhưng cuối cùng đều biến nguy thành an. Dựa theo lời giáo sư Tô và Sơ Tranh tiểu thư nói, nếu như thứ kia thật sự muốn giết chết tiên sinh, vậy hẳn là dễ như trở bàn tay, tại sao phải làm những chuyện vô nghĩa này?"



"Bị người sai khiến..." Đôi mắt dưới mắt kính gọng vàng của Tô Đề Nguyệt có chút ngưng trọng: "Việc này tôi còn chưa từng nghe qua."



Tô Đề Nguyệt tiếp xúc với những chuyện này, còn chưa từng nghe nói, sinh vật không biết có thể bị con người sai khiến.



"Tôi đã hỏi Sơ Tranh tiểu thư, cô ấy nói... có thể."



"Cô ấy thật sự nói như vậy?"



Hồ Thạc nặng nề gật đầu.



Giáo sư Tô trầm ngâm một lát: "Nếu như quả thật là thế, thì hắc thủ phía sau màn chắc chắn có mưu đồ khác."