Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 853 : Vấn tiên hoàng tuyền (3)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đèn hoa rực rỡ.



Vấn Tiên Lộ phồn hoa náo nhiệt.



Sơ Tranh chậm rãi đi trở về Hoàng Tuyền Lộ.



"Nha đầu."



Đại thúc cửa hàng sát vách đứng ở cửa tiệm nhà mình, thấy cô trở về, gọi cô một tiếng.



Cửa hàng chưa mở cửa, hơn nửa người đại thúc ẩn trong bóng đêm, thuốc lá trong tay lúc sáng lúc tối, thanh âm khàn khàn có chút khó nghe.



"Xảy ra chuyện rồi."



Sơ Tranh quay người, đi mấy bước lên bậc thang, đại thúc nghiêng người để cô đi vào.



Trong cửa hàng đã có mấy người.



Trong không khí lộ ra vẻ ngưng trọng.



Sơ Tranh tiến vào, thiếu niên đội mũ hề vốn ngồi ở ghế chủ vị, đứng dậy ngồi sang bên cạnh.



Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống, giọng điệu đạm mạc: "Chuyện gì."



Thiếu niên đội mũ hề hất cằm về phía góc khuất: "Có một người chết."



Sơ Tranh nghiêng người đi xem.



Trong góc là một cỗ thi thể dùng vải đen che kín.



Đầu ngón tay Sơ Tranh khoác lên mép bàn, nhẹ nhàng gõ xuống: "Chết thế nào."



Đại thúc hút thuốc: "Cơ thể không có vết thương, cũng không có bệnh tật, hẳn là bị sống nhờ. Nhưng tương đối kỳ quái chính là, chúng tôi cũng không phát hiện ra bất cứ linh trị dao động gì."



Sơ Tranh quét mắt nhìn quanh vài lần, bình tĩnh đứng dậy, đi đến trước thi thể, xốc miếng vải đen lên.



Sơ Tranh giơ tay: "Đao."



Thiếu niên đội mũ hề lấy một thanh đao ra, đưa cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh vén áo ở phần thân trên của thi thể ra, dùng đao vạch bụng của thi thể ra.



Cảnh tượng máu tươi giàn dụa cũng không hề xuất hiện, bên trong cỗ thi thể này không hề có một chút máu nào cả.



Không chỉ như thế, cơ quan nội tạng vốn nên tồn tại ở đây cũng không có, trong bụng trống rỗng, giống như một mô hình người.



"Quả nhiên là bị sống nhờ..."



Cơ thể của nhân loại có sinh vật không biết sống nhờ, chúng xem nhân loại như đồ ăn.



Huyết dịch, lục phủ ngũ tạng, đều sẽ bị sinh vật không biết cắn nuốt, khi không còn gì nữa, sinh vật không biết liền vứt bỏ cỗ thể xác này, tìm kiếm đối tượng tiếp theo.



Mi tâm Sơ Tranh cau lại, kéo cánh tay thi thể, nhìn một lát.




Sơ Tranh sẽ xuất hiện.



Nếu như bọn họ đồng ý vào Vấn Tiên Lộ ở, thì sẽ có được một phần khế ước.



Nếu như bọn họ không đồng ý, bọn họ sẽ mất đi năng lực trông thấy sinh vật không biết, và sẽ mất đi hết thảy những ký ức liên quan đến chuyện này.



Thời gian khế ước thông thường là năm mươi năm đến một trăm năm.



Sau khi hết hạn, có thể giải trừ khế ước.



Sau khi giải trừ khế ước hoặc là trở lại sinh sống như người bình thường, đương nhiên, sẽ mất đi tất cả ký ức liên quan tới Vấn Tiên Lộ và sinh vật không biết.



Hoặc là ở lại Vấn Tiên Lộ, trông coi những ký ức kia, ở đây yên ổn lúc tuổi già.



Mà về Sơ Tranh, người đã tìm được bọn họ.



Không ai biết rõ lai lịch của cô.



Theo một số người già đã giải trừ khế ước với Vấn Tiên Lộ, ở lại nơi này nói, thì thật lâu trước đây, cô đã ở đó.



Vẫn luôn là thế này, chưa từng thay đổi.



Bọn họ chỉ biết tên của cô, tính tình không tốt lắm, khi không có chính sự, trừ mặt không biểu tình, thì cũng không kiêu căng phách lối gì —— nhìn tư thế mà những người già ở Vấn Tiên Lộ rống cô là biết rồi.



-



Đại thúc cũng mang theo một người trở về.



Những người còn lại mang về đều là Linh Phách.



Mười cái bình bày ra trên bàn.



Sơ Tranh một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm, nhìn bình sứ trên bàn.



"Các ngươi chạy đến Vấn Tiên Lộ, có mục đích gì?"



Tô Nghiêu vung roi da nhỏ ở bên cạnh tra hỏi.



Hai người bị bắt lại, dù thế nào cũng không chịu mở miệng.



Sơ Tranh giữ chặt Tô Nghiêu muốn động thủ đánh người.



"Cái gì chúng tôi cũng..."



Người nói chuyện kia, trơ mắt nhìn người bạn đồng loại của mình hóa thành bột phấn.



Linh Phách lấm tấm phiêu tán ra.



Sơ Tranh giơ tay, Linh Phách tự động hội tụ trong lòng bàn tay cô, cô lấy ra một bình sứ nhỏ cất vào, đặt lên trên bàn bên cạnh.



Cô gái chậm rãi quay đầu lại nhìn, ánh mắt băng lãnh rơi trên người hắn.



***



Thân phận của Tranh gia đã bắt đầu hé màn, thật trâu...