Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 854 : Vấn tiên hoàng tuyền (4)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thiếu niên đội mũ hề túm lấy bông tai của một thanh niên ăn mặc như tiểu lưu manh.



"Khương Tam Trản, anh có cảm thấy cô ấy hung dữ hơn cả trước kia không?"



Thanh niên tiểu lưu manh Khương Tam Trản sờ cánh tay một cái: "Có chút."



Tô Nghiêu ôm roi da nhỏ của mình, đáy mắt mang theo vài phần e ngại: "Rốt cuộc năng lực của cô ấy là gì?"



Đứng bên cạnh Tô Nghiêu là một người đàn ông làn da trắng nhợt như bị bệnh, nhưng dung mạo cực kỳ xinh đẹp.



Anh ta giơ ngón tay lên, quan sát móng tay của mình, sâu kín nói: "Chuyện này vẫn nên ít hỏi thăm thôi."



"Tôi chỉ tò mò." Tô Nghiêu nói.



"Tò mò cái gì cũng được, nhưng không thể tò mò về Hoàng Tuyền Lộ." Người đàn ông liếc Tô Nghiêu một cái: "Đừng quên giáo huấn."



Tô Nghiêu: "..."



Tô Nghiêu nghĩ đến những chuyện mình phải trải qua, bởi vì tò mò về Hoàng Tuyền Lộ khi vừa mới tới.



Đây tuyệt đối là nỗi sợ hãi lớn nhất đời cô ấy.



"Mai Cơ đâu?" Tô Nghiêu nói sang chuyện khác.



Khương Tam Trản đứng dời sang bên cạnh.



Phía sau anh ta là một thiếu nữ toàn thân màu hồng đang ngồi xổm.



Thiếu niên đội mũ hề kéo thiếu nữ đang ngồi xổm dưới đất dậy: "Cô đang làm gì thế?"



Toàn thân thiếu nữ đều là màu hồng, ôm một con thỏ tai dài màu hồng.



Loại màu sắc này, không phải ai cũng có thể khống chế được.



Nhưng thiếu nữ trước mặt này, thì khống chế rất tốt.



Màu sắc kia, giống như trời sinh chính là vì cô ấy mà tồn tại.



Làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy tâm tư thiếu nữ bùng nổ.



Không biết thiếu nữ đang ăn gì, bị thiếu niên đội mũ hề túm một cái, bất mãn trừng cậu ta, lung tung nhét đồ ăn vào trong miệng, phồng má, khuôn mặt đều sắp căng thành bánh bao.



"..."



Trong phòng lúc này trừ Sơ Tranh thì có hết thảy sáu người.



Ngự tỷ Tô Nghiêu.



Thiếu niên đội mũ hề Tạ Thời.




X, là loại không cách nào phán định được.



K, là loại có được năng lực rất đặc biệt, nhưng phía trước thêm chữ E, chứng minh đã diệt tuyệt.



Liễu Trọng nói tiếp: "Số hiệu 6 này là ở thời kỳ trước, thuộc về nhóm gần như là sớm nhất. Lâu lắm rồi chưa thấy xuất hiện tin tức liên quan tới tung tích của bọn nó, cho nên bị đánh dấu là diệt tuyệt."



Liễu Trọng sờ ria mép của mình, cau mày nói: "Lực công kích của Ảnh rất yếu, có thể nói là không có lực công kích gì. Nhưng tôi không biết, nó còn có thể che giấu Linh trị dao động của những sinh vật không biết khác. Mặc dù không hoàn toàn che giấu được, nhưng Linh trị dao động quá thấp, có thể làm cho chúng ta không phát hiện ra được..."



K·E6 đối với bọn họ mà nói thì có chút xa lạ, cần phải tiêu hóa một lát.



Mai Cơ kéo lỗ tai của con thỏ mà cô ấy ôm lên, đặt câu hỏi: "Có người sai bọn họ tới giám thị Vấn Tiên Lộ, vì cái gì chứ?"



Sơ Tranh: "..."



Câu hỏi rất hay!



Ta cũng muốn biết.



Là con chó điên nào chán sống, dám đánh chủ ý lên Vấn Tiên Lộ.



Không ai có thể trả lời vấn đề này của Mai Cơ.



Vấn Tiên Lộ đặc biệt, tất cả mọi người đều rõ ràng.



Nhưng giám thị nơi này...



Bọn họ vẫn là lần đầu gặp phải.



"Mọi người có cảm thấy không, những Linh Phách này..." Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "So với Linh Phách bình thường thì béo hơn một chút?"



Mọi người nhìn về phía bình sứ trên bàn.



Béo?



Đây là từ ngữ hình dung quái quỷ gì?



Nhưng ánh sáng thì quả thật sáng hơn một chút.



"Vì sao chứ?" Mai Cơ lại nâng lỗ tai thỏ hỏi.



"Mai Cơ." Sơ Tranh gọi cô ấy.



Mai Cơ giống như bé ngoan ôm con thỏ, một bộ dáng học sinh nghe giảng.



"Cô đã lớn, cô phải học được cách tự mình suy nghĩ." Ta mẹ nó cũng muốn biết vì sao!



Đám người: "..."



Lỗ tai thỏ dựng thẳng lên trong lòng Mai Cơ lại rũ xuống: "Vâng ạ, nhưng vì sao chứ?"



"..."