Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 862 : Hoàng ngự giang sơn (4)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Điện hạ, thứ này là do tam điện hạ lưu lại." Mộc Miên từ bên ngoài tiến vào, đem đồ vật Ninh Diêu lưu lại, lần lượt đặt lên chiếc bàn bên cạnh Sơ Tranh.



"Ném ra." Sơ Tranh nói.



"Điện hạ..." Mộc Miên không hiểu: "Quan hệ của ngài và tam điện hạ không phải rất tốt sao?"



Tốt?



Ninh Diêu cả ngày vây quanh nguyên chủ.



Bề ngoài là thay nàng giải quyết phiền phức, nhưng trên thực tế thì sao?



Vị muội muội gà rừng này, cũng không ít lần hãm hại nàng.



Nguyên chủ tính tình kiêu căng, nhưng không phải là loại ác ôn.



Mỗi lần nháo ra chuyện, cùng lắm cũng chỉ làm cho người ta bất mãn, không tạo thành tổn thương mang tính thực chất quá lớn.



Nhưng mỗi lần sau khi nguyên chủ rời đi, Ninh Diêu sẽ vụng trộm lấy danh nghĩa của nguyên chủ, đi khi dễ những người kia.



Dẫn đến những người kia đều cảm thấy là do nguyên chủ làm ra, hận nàng muốn chết.



Những chuyện này đều là vào lúc nguyên chủ sắp chết, Ninh Diêu chính miệng nói cho nàng biết.



Đối tượng nguyên chủ muốn phản công, không ngoài Ninh Diêu và mẫu hoàng của nàng.



Nếu như không phải Ninh Diêu và nữ hoàng, thì sao nguyên chủ có thể biến thành thế này.



Ôn Ngô ngược lại đã từng khuyên nàng rất nhiều lần.



Nhưng nguyên chủ sống trong lời nói dối bịa đặt của Ninh Diêu rằng "tỷ là đại hoàng nữ, mẫu hoàng thương tỷ nhất, sau này thiên hạ đều là của tỷ", căn bản không nghe Ôn Ngô khuyên bảo.



"Đó là lúc trước." Sơ Tranh giọng điệu lạnh nhạt: "Làm theo lời ta nói."



Ta của bây giờ, đã không còn là ta của quá khứ.



Gà rừng muội muội còn muốn lừa gạt ta, không có cửa đâu!



Mộc Miên nhỏ giọng nói: "Dạ. Nô tỳ hiểu rồi."



Nàng vụng trộm quan sát người nằm trên ghế thái phi.



Điện hạ gần đây... Rất kỳ quái.



Trước kia điện hạ có rất nhiều ý tưởng tinh quái, cả người cũng rất sáng sủa.



Cũng không phải nói hiện tại điện hạ không sáng sủa.



Chỉ là trên mặt cô không có chút biểu cảm nào, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân đều lộ ra vẻ cách xa ta ra một chút, không có việc gì đừng làm phiền ta.



Sơ Tranh lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho Mộc Miên: "Đi mua cho ta chút đồ ăn về đây."



Mộc Miên xoay người, vội vàng nhận lấy.



"Điện hạ, ngài muốn ăn gì, Ngự Thiện Phòng..."



"Ra bên ngoài mua." Sơ Tranh giải quyết dứt khoát: "Đi đi."



Mộc Miên không dám kích thích Sơ Tranh, đáp ứng, cầm cung bài xuất cung đi mua.



-
"Các ngươi nói xem người đã chết, sao có thể sống lại? Đây không phải là kỳ văn dị sự trong thoại bản mới có sao."



"Bên ngoài đều nói nàng bị quỷ bám vào người!"



"Không thể nào..."



"Sao ta lại cảm thấy nơi này âm trầm thế nhỉ."



"Đi mau đi mau, ta cũng không dám tiếp tục ở đây nữa."



-



Sơ Tranh ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, chống cằm hỏi Mộc Miên.



"Bọn họ rất sợ ta?"



"Điện hạ, bên ngoài bây giờ đang đồn đại, đều nói ngài là..."



Mộc Miên không dám nói.



Sơ Tranh thay nàng nói: "Bị quỷ bám vào người?"



Mộc Miên: "..." Đây cũng không phải là ta nói.



Sơ Tranh: "Làm gì có quỷ tốt như vậy."



Mộc Miên: "??"



Chưởng quỹ của tửu lâu cũng bị dọa cho phát sợ, khi đi lên hầu hạ, tay chân đều run rẩy.



Sơ Tranh cũng lười nói nhảm với hắn, nắm lấy lý niệm phá sản muốn đắt nhất, bảo hắn mang những món ăn chiêu bài lên hết đây.



Chưởng quỹ: "..."



Chưởng quỹ đương nhiên không thể nói không, nhanh chóng xuống dưới chuẩn bị.



Có lẽ sợ chọc giận Sơ Tranh, tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh.



Mộc Miên ở bên cạnh hầu hạ, Sơ Tranh chậm rãi ăn, ngẫu nhiên nhìn phía dưới một chút.



"Ôi, Lâm tiểu thư, ngài không thể lên đó..."



Giọng nói của chưởng quỹ từ chỗ cầu thang truyền đến.



"Tại sao ta không thể lên." Giọng nói của nữ tử vang lên ngay sau đó: "Ngươi mở tiệm làm ăn, còn muốn ngăn cản khách nhân? Có muốn mở tiệm nữa không? Tránh ra cho ta!"



"Lâm tiểu thư, ngài không thể lên đó!" Giọng nói của chưởng quỹ mang theo vẻ lo lắng: "Ngài... Ôi..."



Âm thanh quá lớn.



Sơ Tranh nhìn về nơi âm thanh truyền đến.



Một nữ tử mang người từ dưới lầu đi lên, ánh mắt nàng ta trực tiếp rơi trên người cô, sau đó trực tiếp đi tới.



"Đây không phải đại hoàng nữ của chúng ta sao." Lâm tiểu thư quái gở: "Ta còn tưởng rằng là ai cơ."



Sơ Tranh: "!!"



Hướng đến ta?



Ta chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi mà.



Không phải chứ!