Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 863 : Hoàng ngự giang sơn (5)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Vị Lâm tiểu thư này chính là hướng đến cô.



Mẫu thuẫn của nguyên chủ và nàng ta...



Đơn giản mà nói, vẫn là Ninh Diêu khuyến khích.



Dẫn đến vị Lâm tiểu thư này hận nàng, vẫn luôn đối nghịch với nàng.



Lâm tiểu thư không hề sợ thân phận của cô, trên dưới đánh giá cô, ngậm lấy nụ cười lạnh: "Đại hoàng nữ điện hạ, nghe nói ngươi khởi tử hoàn sinh à, thật lợi hại nha."



Sơ Tranh lễ phép nhận lấy lời khích lệ: "Cảm ơn."



Dù sao chuyện khởi tử hoàn sinh này, người bình thường cũng không thể nghiệm được.



"..."



Lâm tiểu thư nghẹn họng.



Phản ứng này... sao lại có chút là lạ.



Lâm tiểu thư rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái: "Chúng ta đúng là không so được với đại hoàng nữ, còn có thể gặp được kỳ ngộ như vậy."



Sơ Tranh giọng điệu bình thản: "Ngươi muốn nói gì?"



Tìm ta, chính là vì hâm mộ ta?



Yên lặng hâm mộ ta không tốt sao?



Sao cứ khăng khăng phải quấy rầy ta ăn cơm.



Xử lý là được rồi...



Dù sao Vương Giả cũng không ở đây.



Ánh mắt âm trầm của Sơ Tranh quét về phía Lâm tiểu thư, suy nghĩ tính khả thi của quyết định này.



"Ta không muốn nói gì cả, chỉ là đến xem đại hoàng nữ. Khởi tử hoàn sinh người ta còn chưa từng thấy bao giờ... Cũng không biết khởi tử hoàn sinh này, có phải là người hay không."



Sơ Tranh đột nhiên đứng dậy.



Giọng nói của Lâm tiểu thư im bặt lại, dưới chân không tự chủ được lui lại một bước.



Nhịp tim Lâm tiểu thư chệch mất nửa nhịp.



Vừa rồi trong nháy mắt kia, thế mà lại cảm thấy trên người nàng có hơi thở kinh khủng đến mức làm mình nghẹt thở.



Chỉ là một hoàng nữ bao cỏ.



Có gì phải sợ?



Giây lát, Lâm tiểu thư tự tin thẳng tắp sống lưng: "Đại hoàng nữ tức giận à? Là bị ta nói trúng rồi sao? Trên thế gian này làm gì có chuyện khởi tử hoàn sinh gì đó, đại hoàng nữ cũng đừng phạm tội khi quân!"



"Tội khi quân có phạm không ta không biết, nhưng mà..."



"A!"



Thân thể Lâm tiểu thư lệch ra, bị Sơ Tranh giữ chặt cánh tay, ấn lên chiếc bàn trống bên cạnh.




Mộc Miên theo bản năng đi tìm dây thừng.



Đầy trong đầu đều là, sao điện hạ đột nhiên lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ thật sự bị quỷ bám vào người, đó vẫn là điện hạ của nàng sao?



"Ngươi muốn làm gì!?" Lâm tiểu thư cất cao âm lượng.



Sơ Tranh không để ý tới chất vấn của nàng ta, mặt không cảm xúc trói nàng ta lại, Lâm tiểu thư tức giận đến mức gầm thét.



Tiểu thư nhà mình bị đối đãi như thế, người của Lâm tiểu thư muốn xông lên cứu người.



Sơ Tranh thuận tay đập bát trên bàn, đưa mảnh sứ vỡ sắc bén đè lên trên cổ Lâm tiểu thư: "Ai dám tiến lên thử xem."



Thanh âm băng lãnh bình tĩnh, giống như tuyết đêm trong gió lạnh, thổi vào đáy lòng của mọi người.



Thân thể Lâm tiểu thư cứng ngắc.



Nàng ta cảm giác được, sự lạnh lẽo tiêu điều trên người Sơ Tranh, cô thật sự sẽ động thủ.



Đại hoàng nữ trước mặt này, căn bản không phải là người trước kia nữa.



Chí ít tính cách của cô không giống.



Lâm tiểu thư lập tức ngăn người của mình lại: "Đừng tới đây, đừng tới đây..."



Sơ Tranh túm lấy Lâm tiểu thư đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, ấn nàng ta lên mép cửa sổ.



Lầu hai cũng không cao, nhưng lúc này Lâm tiểu thư bị ấn lấy, đáy lòng dâng lên một cỗ sợ hãi.



Nàng ta vừa định cầu xin tha thứ, Sơ Tranh liền đẩy nàng ta xuống.



"A —— "



-



Bách tính bán hàng rong trên đường phố, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu to.



Vừa quay đầu, liền nhìn thấy có một thứ rơi xuống từ cửa sổ lầu hai của tửu lâu.



Mắt thấy là sắp rơi xuống đất, bỗng nhiên dừng lại, trong không khí có dây thừng kéo căng.



Đám người chăm chú nhìn lên.



Trên dây thừng cột một người, lúc này đang bị treo ngược.



Cả con đường đều lâm vào trong tĩnh mịch quỷ dị.



Xảy, xảy ra chuyện gì!!



Đầu của Lâm tiểu thư, chỉ cách mặt đất có một khoảng bằng ngón tay.



Xuống một chút xíu nữa thôi, nàng ta sẽ lâm vào cảnh máu me đầm đìa.



Nhịp tim đập bịch bịch, rõ ràng vang lên bên tai nàng ta, phảng phất như muốn nhảy ra ngoài.



Máu chảy ngược, chảy thẳng lên đầu nàng ta, khuôn mặt đỏ bừng lên, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.



Khó chịu, sợ hãi, kinh hoàng, còn có căm hận.



Sao nàng dám làm thế với mình!