Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 883 : Hoàng ngự giang sơn (25)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nữ hoàng sai người điều tra rõ việc này.



Cũng giống như trong trí nhớ của nguyên chủ.



Nhưng mà lần này bị nhốt lại chính là Hoàng gia.



Ôn gia cũng liên quan đến chuyện này, nhưng chỉ bị cấm vệ quân quản thúc.



Ninh Diêu bị nữ hoàng cấm túc, không cho phép rời khỏi cung điện của mình.



"Bãi triều."



Nữ hoàng khí thế hung hăng rời đi, đoán chừng phải ngủ không yên mấy ngày.



Ôn Ngô ở ngoài điện gọi Sơ Tranh lại.



"Tiểu Tranh, chuyện ngày hôm nay, có phải con đã sớm biết không?"



"Phụ quân, sao con biết được, cha nghĩ nhiều rồi." Thần sắc Sơ Tranh không hề thay đổi.



Ôn Ngô khẽ nhíu mày, ông nhìn quanh hai bên, hạ giọng: "Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng nhằm vào Ôn gia chúng ta, thật sự không phải là con đã làm gì đó?"



Ôn Ngô cũng không biết vì sao.



Chính là cảm thấy chuyện này, có quan hệ với cô.



Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Con không biết."



"Con thật sự không biết?"



"Không biết."



Ôn Ngô nhìn nữ nhi trước mặt.



Ông càng ngày càng không hiểu được cô.



"Sắp tới con cẩn thận một chút, đừng làm chuyện gì thiếu suy nghĩ." Ôn Ngô căn dặn Sơ Tranh.



"Vâng."



-



Sơ Tranh và Ôn Ngô nói dứt lời, rời đi từ trên con đường nhỏ.



"Hoàng tỷ, thủ đoạn rất khá."



Ninh Diêu che chiếc ô màu xanh, đứng ở cuối con đường nhỏ, màn mưa làm mơ hồ dung mạo của ả, cũng làm mơ hồ thanh âm của ả.



Sơ Tranh không nghe rõ lắm, cô bất động thanh sắc đi lên phía trước mấy bước.



"Ngươi nói cái gì."



"Chuyện ngày hôm nay, Hoàng tỷ làm rất đẹp." Đến cuối cùng ả mới phát hiện, mình mới là con mồi.



Đáy lòng Ninh Diêu vừa hận vừa tức.



Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Có quan hệ gì với ta?"



Ninh Diêu cắn răng: "Hoàng tỷ, đã đến mức này, chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề, che che giấu giấu làm gì."




Cánh tay ôm y phục của Yến Ca siết chặt.



"Nhìn ta làm gì." Nhìn thì y phục của ta liền có thể tự thay à?!



Yến Ca hoàn hồn, cúi đầu đi tới.



Hắn buông y phục xuống, ánh mắt không dám nhìn lên trên người Sơ Tranh, cẩn thận tới gần Sơ Tranh, cởi dây lưng áo trong cho Sơ Tranh.



Hơi thở của Sơ Tranh phun tới, cực kỳ nóng bỏng.



Đầu ngón tay Yến Ca hơi phát run, kéo dây lưng ra.



"Điện hạ, mưa lớn như vậy, ngài đi làm gì vậy?" Yến Ca thay đổi vị trí lực chú ý của mình, quả nhiên tỉnh táo hơn không ít.



"Ngươi không biết?"



"Điện hạ không nói cho ta biết, sao ta có thể biết được?" Yến Ca chuyển tới phía sau Sơ Tranh, trút bỏ y phục ướt ra.



Phần lưng của nữ tử hoàn toàn phơi bày ra trước mắt.



Đường cong trôi chảy hoàn mỹ, mỗi một nơi đều hoàn hảo, không mảy may dư thừa.



Yến Ca khẽ nghiêng đi, dời ánh mắt, mở y phục ra, mặc vào cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh tự buộc dây lưng, ngại Yến Ca quá chậm, tự thay hết những thứ còn lại.



Để hắn thay y phục cho mình.



Sơ Tranh cảm thấy là đang trì hoãn thời gian của mình.



Chờ Yến Ca lấy lại tinh thần từ cảnh sắc mình vừa nhìn thấy, Sơ Tranh đã mặc xong cả áo khoác luôn rồi.



"Điện hạ... Không phải ta thay cho ngài sao?"



"Ngươi quá chậm."



"..."



Sơ Tranh lười ra ngoài, bảo Mộc Miên đưa cơm vào phòng.



"Điện hạ, vừa rồi ngài đi làm gì thế?" Yến Ca vẫn rất tò mò, quấn lấy Sơ Tranh hỏi.



"Ngươi thật sự muốn biết?"



"Ừ." Yến Ca gật đầu, trong con ngươi có ánh sáng lộng lẫy chớp động.



Sơ Tranh ra hiệu hắn tới gần một chút.



Yến Ca chống đỡ thân thể, dịch về phía Sơ Tranh.



Thân thể lắc lắc, Yến Ca không chống được, lập tức nghiêng xuống, hắn cuống quít giữ vững thân thể.



Ngước mắt lên, đập vào đáy mắt là gương mặt phóng đại của Sơ Tranh.



Hai người dựa vào quá gần, có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau một cách rõ ràng.



Hơi thở như có như không, đảo qua hai gò má Yến Ca.



Hắn nhấp nhẹ môi dưới, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.



Sơ Tranh nghiêng về phía trước một chút, Yến Ca giống như bị kinh hách, bỗng nhiên nhắm mắt lại, ngừng thở.