Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 882 : Hoàng ngự giang sơn (24)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Bệ hạ."



Ôn Ngô đứng dậy quỳ xuống.



"Ôn gia tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, trong này nhất định có hiểu lầm, xin bệ hạ minh xét."



Nữ hoàng nhanh chóng đỡ Ôn Ngô dậy, ngoài miệng an ủi: "Trẫm biết, chuyện này trẫm sẽ điều tra rõ ràng."



"Tạ ơn Bệ hạ."



Nữ hoàng để Ôn Ngô ngồi xuống, nhìn như vậy, hai người còn có mấy phần dáng vẻ của phu thê ân ái.



"Dương đại nhân." Nữ hoàng chắp tay đi lên phía trước mấy bước: "Một đoạn mũi tên gãy mà thôi, ai cũng có thể lấy được, chỉ dựa vào thứ này mà nói chuyện này có liên quan đến Ôn gia, thì có chút qua loa."



Hình Bộ Thượng Thư âm thầm lau mồ hôi lạnh.



Ngược lại là Lâm thừa tướng tiếp lời nói: "Bệ hạ, không bằng mời Ôn đại nhân tiến cung hỏi cho rõ ràng."



Bệ hạ quay đầu nhìn Ôn Ngô.



Đáy lòng Ôn Ngô có chút bất an, nhưng chuyện ngày hôm nay, nếu không làm rõ, chỉ sợ phía sau sẽ còn có phiền phức.



Ôn Ngô khẽ gật đầu, lúc này nữ hoàng mới phái người đi mời Ôn đại nhân.



Hiện tại đương gia của Ôn gia là tỷ tỷ của Ôn Ngô, cũng chỉ lớn hơn Ôn Ngô hai tuổi.



Ôn đại nhân luyện võ lâu ngày, thể trạng còn cao hơn người bình thường rất nhiều, đi đường uy vũ sinh phong, tư thế oai hùng.



"Tham kiến bệ hạ."



Nữ hoàng giơ tay lên: "Ôn đại nhân miễn lễ."



Ôn đại nhân đứng thẳng người, quét mắt về phía Ôn Ngô ở bên trên một vòng: "Không biết bệ hạ gọi vi thần đến đây, là vì chuyện gì."



Nữ hoàng sai người nói lại chuyện cho Ôn đại nhân nghe một lần.



Ôn đại nhân ôm quyền quỳ xuống: "Bệ hạ, vi thần hiệu trung với người, sao có thể làm loại chuyện này, nhất định là có người vu oan hãm hại!"



"Ôn đại nhân đừng tức giận." Nữ hoàng trấn an: "Lúc này vẫn đang điều tra, mời Ôn đại nhân đến, cũng là vì muốn làm rõ chuyện này."



Ôn đại nhân nói năng có khí phách: "Vi thần không thẹn với lương tâm."



"Ôn đại nhân nhận biết vật này chứ." Lâm thừa tướng đưa mũi tên gãy kia cho Ôn đại nhân xem.



Đồ vật của nhà mình, Ôn đại nhân đương nhiên biết.



"Đây là mũi tên của Ôn gia."



Lâm thừa tướng gật đầu: "Ôn đại nhân, mũi tên này tìm được từ chỗ thích khách, ngươi có gì muốn nói không."
"Nguyền rủa trẫm chết?"



"..." Đầu lĩnh cấm vệ quân không dám đáp.



Nhưng mà không đáp, chính là ngầm thừa nhận.



Hoàng đại nhân trừng lớn mắt: "Bệ hạ, vi thần không biết, đây là có người hãm hại vi thần!!"



Nguyền rủa nữ hoàng, có mấy cái đầu cũng không đủ chém!!



Nữ hoàng ném con rối kia xuống, con rối hình người làm bằng gỗ hơi nặng, trực tiếp đập lên trên trán Hoàng đại nhân.



"Bệ hạ, vi thần bị oan."



Hoàng đại nhân không quản nổi đau đớn gì nữa.



"Bị oan? Những thứ này từ đâu tới? Hả?" Nữ hoàng giận dữ mắng.



"Vi thần thật sự không biết, là có người hãm hại vi thần!" Hoàng đại nhân than thở khóc lóc.



"Dẫn người tới đây, trẫm tự mình thẩm vấn!"



"Dạ."



Đầu lĩnh cấm vệ quân dẫn người vừa bắt được tới.



Người này giống như người mà thích khách khai, trên tay có một vết sẹo rất bắt mắt.



"Ngươi ở Ôn gia làm gì?"



Người kia bị dọa cho phát sợ, nằm sấp trên mặt đất run lẩy bẩy.



"Thảo dân... Thảo dân phụng mệnh chờ ở trong Ôn phủ."



"Chờ cái gì?"



"Thảo dân cũng không biết..." Người kia run rẩy.



"Phụng mệnh của ai?"



"Hoàng đại nhân."



"Nói bậy!!" Hoàng đại nhân tức giận đến đỏ bừng cả mặt: "Ta căn bản không biết ngươi."



"Thảo dân không dám nói bậy, chính là Hoàng đại nhân sai thảo dân đến Ôn phủ làm việc. Thảo dân có chứng cứ, đây là thứ Hoàng đại nhân cho thảo dân."



Hoàng đại nhân nhìn đồ vật người kia lấy ra, sắc mặt đại biến, đây không phải là...



Bà ta theo bản năng nhìn về phía Ninh Diêu.



Nhưng mà Ninh Diêu lúc này trầm mặt, không có bất kỳ ý tứ lên tiếng viện trợ gì.