Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 900 : Ký sự trêu chọc quỷ (3)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Trả lại cho tôi."



Nữ sinh đối diện đội quả đầu như nắp nồi, tóc dài phủ xuống ngăn trở hơn nửa con mắt, lúc này lạnh buốt nhìn chằm chằm vào hắn, thanh niên không khỏi rùng mình một cái.



Một con ranh con.



Sợ cái gì!



Thanh niên nhìn ra phía sau một chút, chống tường đứng lên, trên mặt đột nhiên nhiều hơn mấy phần tự tin.



"Nhóc con, cô cũng không nhìn một chút xem đây là chỗ nào, cô cũng dám đuổi theo tôi tới đây."



"Chỗ nào?" Sơ Tranh lễ phép hỏi.



"..." Thanh niên lui về phía sau hai bước, bên phía hắn đứng, lục tục có người xuất hiện.



Theo những người này xuất hiện, khí thế của thanh niên càng tăng cao.



"Tiêu Sơ Tranh, mày ở đây làm gì?"



Trong kinh ngạc mang theo chút khinh miệt.



Trong đám người bên kia, có hai nữ sinh.



Trước mắt Sơ Tranh hiện lên một số hình ảnh, chính là hai người trước đó đưa cô đến tòa nhà có quỷ kia.



"Quen à?" Thanh niên hỏi.



Nữ sinh Giáp khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Chung trường với chúng tôi... Anh cướp của cô ta? Cô ta nghèo đến mức chỉ có thể gặm màn thầu, có gì mà cướp."



Nữ sinh Ất nhìn chằm chằm Sơ Tranh: "Tiêu Sơ Tranh, mày tỉnh lại nhanh như thế cơ à, không bị dọa chứ?"



Nữ sinh Ất lại dùng tay chọc nữ sinh Giáp: "Tao đã nói cô ta không có việc gì rồi, chúng mày còn lo lắng."



Nữ sinh Giáp nhún nhún vai: "Bộ dạng lúc đó của cô ta đúng là rất dọa người mà."



Nữ sinh Ất nhìn thanh niên: "Anh cướp cái gì của cô ta thế?"



Đối với việc cướp bóc, bọn họ tuyệt đối không kinh ngạc hay kỳ quái, ngược lại là tập mãi thành thói quen.



An ninh trật tự của thế giới này kém như vậy sao?



Thanh niên lấy túi sách ra.



Hai nữ sinh đều có chút ghét bỏ, không đụng vào.



Một nam sinh phía sau thấy thế, kéo ra nhìn một chút, rồi lấy từ bên trong ra mấy cái điện thoại: "Ồ!"



Điện thoại vừa nhìn đã biết là hoàn toàn mới.



Nữ sinh Giáp cầm lấy, kinh ngạc hỏi: "Tiêu Sơ Tranh, mày cướp cửa hàng điện thoại à?"




Nữ quỷ yên lặng thu đặc hiệu lại.



Vách tường và mặt đất xung quanh không chảy máu nữa.



Sơ Tranh không chỉ đánh thanh niên, còn đánh cả hai nữ sinh kia, xả giận cho nguyên chủ.



"Cô đánh bọn họ làm gì?" Nửa người nữ quỷ ở trong tường, chỉ lộ ra nửa người trên, và cái đầu dọa người kia của cô ấy.



Sơ Tranh nhìn ra ngoài ngõ nhỏ, giọng điệu sâu kín: "Sau khi bọn họ tỉnh lại, sẽ cảm thấy là cô đánh."



Nữ quỷ trợn mắt há mồm.



Con người bây giờ đều xấu xa như vậy sao!!



Nữ quỷ đi theo Sơ Tranh: "Cô đi đâu vậy."



"Cô đi theo tôi làm gì."



"Tôi chán." Nữ quỷ nói: "Trước kia người thấy được tôi, không phải sợ tôi, thì chính là muốn giết chết tôi, cô không giống."



Cô không sợ mình, cũng không muốn giết chết mình.



"Tôi sửa." Sơ Tranh biết sai liền sửa: "Cô muốn chết thế nào."



Nữ quỷ rụt rụt về phía sau: "Cô đừng hung ác như thế chứ, tôi chỉ hàn huyên nói chuyện phiếm với cô, không hại cô."



"Tôi không muốn nói chuyện với cô." Ai cho ngươi dũng khí lớn như vậy, cảm thấy mình có thể hại ta!



"Vậy cô nghe tôi nói." Nữ quỷ lùi một bước để cầu bước tiếp theo.



"Câm miệng."



"Tôi không." Nữ quỷ đắc ý: "Một mình cô không phải cũng nhàm chán sao, nghe tôi nói không tốt à? Cô cứ coi như nuôi một sủng vật là được rồi."



"..."



Người khác nuôi mèo nuôi chó, ta mẹ nó nuôi quỷ?



Một con quỷ, mà lại xem mình thành sủng vật, có thể có chút chí khí được không hả!!



Quỷ nha!



Sủng vật hi hữu... Không phải, động vật hi hữu... Hình như cũng không đúng...



Được rồi.



Quản nó là cái gì làm chi.



Dù sao ta cũng không thể nuôi, đời này cũng không thể.



***



Tranh gia bảo đời này cũng không thể nuôi quỷ, sau này thẻ người tốt là quỷ, nghiệp quật không chừa một ai:>