Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 919 : Ký sự trêu chọc quỷ (22)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Trì Kính."



Không biết Khương Vân Lạc nhìn bao lâu, chờ sau khi hai người tách ra, chậm rãi đi tới.



Trì Kính liếc hắn một cái, giọng điệu lãnh đạm không ít: "Thiên Sư."



Khương Vân Lạc cười: "Ngươi vừa phá giải phong ấn, mà đã động thủ không chút kiêng kỵ như vậy, không sợ xảy ra chuyện sao?"



Trì Kính đáp lại bằng nụ cười yếu ớt: "Yên tâm, dư sức đối phó với các ngươi."



Khương Vân Lạc nhún nhún vai: "Thiên Sư chúng ta cũng không có ý định xen vào việc này. Nhưng mà... con lệ quỷ vừa rồi, ngươi biết không?"



Trì Kính: "Sao ta biết được, một con tiểu quỷ vô danh mà thôi."



Khương Vân Lạc đối đầu với ánh mắt Trì Kính.



Dường như Khương Vân Lạc đang xác định Trì Kính nói thật hay giả.



Một lát sau ánh mắt hắn nghiêng ra: "Nếu đã như thế, vậy ngươi tự giải quyết cho tốt."



Khương Vân Lạc ngừng một chút, nhìn về phía Sơ Tranh: "Người anh em, khuyên cô một câu, đừng đi quá gần với hắn, cẩn thận hắn đào rỗng cô."



Khương Vân Lạc quay người rời đi.



Hoàn toàn không có ý tứ xem xét tình huống trong biệt thự Đới gia.



"Hắn biết anh?"



Sơ Tranh hỏi Trì Kính.



Trì Kính vỗ vỗ quần áo cơ hồ không bẩn tí nào: "Trong Thiên Sư luôn có người biết ta."



Hắn ngừng một chút, tiến đến bên tai Sơ Tranh.



"Hắn bảo cô đừng đi quá gần với ta, cô không sợ sao?"



"Ngay cả con quỷ cũng đánh không thắng." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Sợ anh làm gì?"



Trì Kính: "..."



Mặc dù nữ sinh không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng Trì Kính nghe ra được nồng đậm ghét bỏ và khinh bỉ.



Trì Kính nghĩ đến trước đó cô giẫm lên người nam quỷ kia, đột nhiên có chút nghẹn tim.



-



Khương Vân Lạc rời khỏi biệt thự Đới gia, lái xe đến tòa cao ốc chọc trời ở trung tâm thành phố.



Hắn vào thang máy, ấn lầu 68.



Tốc độ di chuyển của thang máy rất nhanh.



Đinh ——



Khương Vân Lạc đi ra khỏi thang máy, bên ngoài là hành lang dài dằng dặc.



Cuối hành lang chỉ có một cánh cửa.




Ta còn phải đào xác cho hắn?



Ta điên rồi!



Ta mới không muốn!



"Cô đào trước."



"..."



-



Sơ Tranh cầm cái xẻng, đi đến tầng hầm trước đó, tìm tới cơ quan, mở mật thất ra.



"Anh bị triệu hoán ra, sao còn có thi cốt?" Thẻ người tốt không phải đang hố ta chứ!



Trì Kính dựa vào bên cạnh: "Trước khi chết ta là người, đương nhiên là có thi cốt."



Sơ Tranh: "Chuyện này không phù hợp với logic."



Hắn thân là lệ quỷ, bị triệu hoán ra.



Đới gia làm sao biết thi cốt hắn ở đâu?



Trì Kính cười cười, trong nháy mắt nụ cười kia liền thu liễm lại, ánh trăng rơi vào hai đầu lông mày hắn, lộ ra một mảnh lãnh ý.



"Sau khi Đới gia khống chế ta, lợi dụng ta, tìm được hài cốt của ta, rồi đào về chôn ở đây."



Sơ Tranh: "..."



Đào mộ phần.



Người Đới gia thật sự là phát rồ rồi.



"Vậy rốt cuộc anh chết bao lâu rồi?"



Trì Kính nhíu mày: "Cô muốn biết như thế à?"



Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.



Trì Kính giơ tay xoa xoa đầu cô: "Ngàn năm đi."



Lão quỷ ngàn năm a.



Sơ Tranh đột nhiên kịp phản ứng, kéo tay hắn ra, đầu đại lão anh có thể sờ sao?



Sơ Tranh lạnh như băng liếc hắn một cái, bắt đầu hạ xẻng.



Trì Kính sờ mu bàn tay, nhìn Sơ Tranh đào, khóe miệng nhịn không được câu lên một nụ cười yếu ớt.



Sơ Tranh không đào bao lâu, liền cảm giác đào được đồ vật.



Phía dưới là một cái rương hình chữ nhật.



Sơ Tranh đẩy cái rương ra ngoài



Phía trên khắc hoa văn rất phức tạp, giống như một loại phù văn nào đó.



Xem không hiểu.