Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 922 : Ký sự trêu chọc quỷ (25)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ừm, anh không thể tới?"



"Anh tới làm gì?"



Trì Kính tiến đến bên tai cô: "Hôm nay còn chưa nói mười lần em là người tốt đâu."



Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung: "Nói đi."



Trì Kính cứ như vậy ôm cô, ở bên tai cô nói mười lần "em là người tốt".



Thanh âm kia càng nói càng thấp, dần dần trở nên mập mờ, âm cuối tựa hồ có thể câu nhân.



Sơ Tranh đè hắn hôn.



"Bảo bảo, chậm một chút." Trì Kính lên tiếng: "Em như vậy sẽ không chịu nổi."



Sơ Tranh: "..."



Anh câm miệng lại đi!!



Quần áo cũng chưa cởi đâu!



"Anh thích em không?" Sơ Tranh hỏi hắn.



Trì Kính nằm xuống, cũng kéo Sơ Tranh xuống, ấn vào ngực mình.



Hắn nói: "Thích chứ, nếu không thì tại sao anh lại muốn ở bên em." Hắn vừa gặp mặt liền thổ lộ rồi đấy.



Trì Kính cũng không biết mình thích cô vì cái gì.



Chỉ là vô cớ... Thích.



Sơ Tranh không hiểu lắm: "Chúng ta ở bên nhau?" Ở bên nhau lúc nào rồi? Là ta mất trí nhớ hay là thẻ người tốt mất trí nhớ đây?!



Trì Kính suy nghĩ một chút.



Mặc dù bọn họ từng ôm từng hôn, nhưng xác thực không tính là đang ở bên nhau.



"Vậy bạn học Tiêu Sơ Tranh thân ái, em đồng ý ở bên anh không?"



"Anh không hề để tâm đến thân phận của em?" Bốn bỏ năm lên một chút, ta thế nhưng là kẻ thù của hắn đó! Con hàng này sẽ không mê hoặc ta, sau đó dự định nửa đường răng rắc xử lý ta đó chứ!!



Trì Kính: "Em không lo lắng anh lừa em, nên bịa ra sao?"



"Anh sẽ sao?"



Trì Kính cười khẽ, thanh âm mỉm cười mang theo cưng chiều: "Sẽ không, anh không cần thiết phải lừa em."



"Ừ."



"Có lạnh không?" Trì Kính hỏi cô.



"Vẫn tốt."



"Không ôm nữa, ra ngoài ăn cơm đi." Trì Kính sờ sờ đầu cô: "Anh hơi đói."




Lý Tố Khiết đứng lên thất tha thất thểu chạy ra cửa, nhưng làm cách nào cũng không mở được cửa ra.



"Cứu mạng! Cứu mạng!! Có ai không, cứu mạng!"



Lý Tố Khiết đập cửa.



Trên hành lang mà dĩ vãng người đi ngang qua đều có thể nghe thấy âm thanh, lúc này lại an tĩnh đến mức làm người ta hốt hoảng.



"Thả tôi ra, cứu mạng!!"



Sơ Tranh nhìn về phía cái bóng đen đứng trước cửa sổ kia.



Toàn thân trên dưới của hắn, ngay cả cọng tóc cũng lộ ra vẻ không vui.



Bốn phía đều quanh quẩn một loại khí thế, không cần trông thấy ánh mắt và biểu cảm của hắn, đã có thể khiến người ta không rét mà run.



Sơ Tranh đi qua: "Anh đang làm gì thế?"



Người đàn ông hơi nghiêng đầu xuống, ánh sáng ngoài cửa sổ lập tức chiếu sáng một nửa sườn mặt của hắn, khóe môi chậm rãi giương lên: "Giáo huấn ả một chút."



"Đừng lộn xộn."



Sơ Tranh giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại làm đáy lòng Trì Kính mềm nhũn: "Được rồi."



Đèn trong phòng sáng lên, xung quanh khôi phục bình thường.



Lý Tố Khiết mở cửa, tiếng ầm ĩ bên ngoài tràn vào.



"Có quỷ, có quỷ!!"



Lý Tố Khiết ngã ra khỏi phòng, trong miệng lớn tiếng la hét.



Người trên hành lang dồn dập nhìn qua, có người đi lên hỏi thăm cô ta làm sao vậy, Lý Tố Khiết chỉ hung hăng nói câu có quỷ.



Nhưng trong ký túc xá chỉ có một cái bàn nằm trên mặt đất, cùng Sơ Tranh đứng ở bên cửa sổ, nhìn về bên này, tựa hồ không biết chuyện gì đang xảy ra.



"Chuyện gì xảy ra thế?" Có người hỏi Sơ Tranh.



"Không biết." Sơ Tranh lạnh lùng lắc đầu.



Lý Tố Khiết được bạn học đỡ rời đi, Sơ Tranh đóng cửa lại: "Con quỷ kia đâu?"



"Quỷ gì?"



"Con đi theo Lý Tố Khiết kia." Sơ Tranh nói: "Đâu rồi?"



"Anh không nhìn thấy." Trì Kính vô tội cười.



Cười đến đặc biệt đẹp.



Muốn... làm.



*



A a a các bảo bảo, đảo mắt lại là nửa tháng, nguyệt phiếu nha!! Ném một cái ném nguyệt phiếu a a!!!



【 Đổi mới vẫn là rạng sáng, thời gian không thay đổi, lần giữa trưa đổi mới kia là bởi vì bạo chương!! Đừng lại hỏi! Hỏi lại tự sát! 】