Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 932 : Một ngày làm thầy (1)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Tao nói cho mày biết, sáng mai mà mày không đưa tiền ra đây, tao sẽ đến đơn vị của mày náo."



Sơ Tranh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt có vẻ hơi chanh chua.



Gương mặt này thuộc về một mụ đàn bà.



Lúc này mụ ta đang chỉ về phía cô rống.



"Nhìn gì? Ngần ấy năm, cho mày ăn cho mày mặc, bảo mày lấy chút tiền, mày tốn sức như vậy à."



Không biết tình huống thế nào nên Sơ Tranh không lên tiếng.



Mụ đàn bà hừ lạnh một tiếng.



"Sáng mai đưa tiền đây, bằng không thì mày sẽ biết tay."



Mụ đàn bà ném ra câu nói này, khí thế hung hăng rời đi.



Kẹt kẹt ——



Một người phụ nữ trẻ tuổi bám lấy cửa phòng, trước tiên quan sát xung quanh nhà một vòng, thấy không có ai, lúc này mới đi ra khỏi cửa.



Người phụ nữ trẻ tuổi cau mày, mang theo ý vị thuyết giáo: "Tôi nói này cô Nguyễn, mợ ba này của cô ba ngày đến hai lần, dọa đến tôi cũng không dám trở về, đây cũng không phải chuyện hay ho gì, tốt nhất cô hãy nhanh chóng giải quyết đi."



"Ừ."



Sơ Tranh quan sát căn nhà.



Đây là phòng khách, không tính là lớn.



Bên cạnh là phòng vệ sinh.



Trừ gian phòng mà người phụ nữ trẻ tuổi này bước ra, thì cũng chỉ còn lại một gian.



Sơ Tranh xoay người tiến vào gian phòng kia.



Sơ Tranh đóng cửa phòng, thở phào một hơi.



-



Nguyên chủ họ Nguyễn.



Cha mẹ mất từ khi còn bé, đi theo cậu mợ lớn lên.



Lâu dài sống nhờ tại nhà người khác, từ nhỏ tính cách của nguyên chủ cũng có chút mặc cảm.



Nguyên chủ cũng coi như có tiền đồ, sau khi tốt nghiệp đại học, tiến vào một trường công làm giáo viên.



Đây là một công việc ổn định.



Nhưng mà mợ thường xuyên đòi tiền cô ấy.



Nguyên chủ cảm thấy cậu mợ nuôi dưỡng mình lớn, kỳ thật mỗi tháng đều gửi tiền cho bọn họ.



Nhưng mợ rõ ràng không biết đủ.



Nguyên chủ có thể có cách nào, cho nên trên cơ bản tiền lương mỗi tháng đều giao cho mợ.



Con trai mợ muốn kết hôn, nhà gái muốn mười vạn làm lễ hỏi.



Mợ lại tới đòi tiền nguyên chủ.
Từ chức là được rồi.



Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!



【 Tiểu tỷ tỷ, ta không kiến nghị cô từ chức nha. 】



Vì sao?



【 Cô hiểu. 】



Ta không hiểu!



Ta không muốn hiểu!



Ta vẫn chỉ là một đứa trẻ!



Sơ Tranh đổ nhào lên giường, còn lăn vài vòng.



A a a a a!!



-



Cốc cốc.



Ở cửa vang lên hai tiếng gõ, Tô Hợp trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.



Sơ Tranh đã ngồi ở bên giường, giống như đại lão cầm quyển sách xem.



Tô Hợp đứng ở cửa ra vào, cũng không có ý định tiến vào: "Cô Nguyễn, cho tôi mượn dùng máy tính của cô một chút."



"Không có."



"Không phải ở đó sao?" Tô Hợp nhìn máy tính trên bàn, cô ta dứt khoát tự tiến vào cầm lấy: "Tôi chỉ dùng một chút, cô nhỏ mọn như vậy làm gì."



Sơ Tranh buông sách xuống, mấy bước đi qua, ấn trên máy tính: "Không cho mượn."



Tô Hợp nhíu mày, giống như ngoài ý muốn, lại như kinh nghi.



Ngược lại Tô Hợp liền nghĩ thông.



"Cô Nguyễn, cô sao thế? Mợ cô tìm cô, tâm tình cô không tốt, cũng không cần trút giận lên tôi chứ?"



Người Sơ Tranh cao hơn Tô Hợp một chút, lúc này liếc nhìn Tô Hợp, rất có vài phần khí thế vênh váo hung hăng: "Đồ của tôi, tôi muốn cho mượn liền cho mượn, không muốn cho thì không cho, cô quản được tôi à."



Tô Hợp tức đến cười: "Mọi người đều là đồng nghiệp, bây giờ tôi có việc cần dùng gấp, cô cho tôi mượn một chút thì làm sao?"



Sơ Tranh rút máy tính ra, ngón tay buông lỏng.



Máy tính rơi xuống đất, màn hình trực tiếp vỡ nát.



"Bây giờ không có."



"..."



*



Mỗi ngày đều phải cố gắng ném vé tháng nha!



Vé tháng vé tháng vé tháng!!



Vé tháng!



Vé tháng!