Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 93 : Đỉnh cao Ma giới (28)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh tìm được lối ra, trở lại chỗ cũ tìm Ly Đường.



Nhưng cô chỉ thấy chỗ đó có vết máu, còn không thấy Ly Đường đâu.



Sơ Tranh nhíu mày, hắn bị người ta xử lý rồi à?



Đến cả thi thể cũng không lưu lại cho cô!



Con chó nào làm ra!



Sơ Tranh lượn quanh hành lang nhỏ hẹp hai vòng, nhưng cũng không nhìn thấy Ly Đường.



Ngay lúc cô đang chuẩn bị rời khỏi chỗ này, đi sang một bên khác tìm xem, thì trong bóng tối chợt có một cánh tay vươn ra, kéo cô qua đó.



"Suỵt." Sơ Tranh làm ra mấy động tác công kích, Ly Đường vội vàng ôm cô vào trong ngực, bên ngoài hành lang có âm thanh chấn động, từ xa tới gần.



Ánh sáng từ bên ngoài di động qua, là những con côn trùng kia...



Sơ Tranh dán vào ngực hắn, có thể nghe thấy nhịp tim hắn đập cực nhanh, và nhiệt độ thông qua vải vóc truyền đến.



Số lượng côn trùng rất đông đảo, một hồi lâu bên ngoài mới an tĩnh lại.



"Ta đã tìm được lối ra." Sơ Tranh nói.



"Thật lợi hại." Ly Đường khen cô.



"Có thể buông ta ra rồi."



Ly Đường buông ra, nhưng lại thuận thế giữ chặt tay cô: "Ta mang nàng đến xem thứ này một chút."



Hắn đi vào trong bóng tối, Sơ Tranh đi theo hắn đi, thông qua một cánh cửa đá, bốn phía đột nhiên có ánh sáng bừng lên, cửa đá sau lưng đồng thời đóng lại.



Thạch thất không được xem là lớn, bên trong trống rỗng, không có bao nhiêu thứ, mà ở trên ghế đá bên trái thạch thất, có một bộ xương trắng đang ngồi.



"Nàng chưa từng hỏi ta đến Tử Vân tông làm gì." Ly Đường nói đến đây thì dừng lại một chút: "Ta tới để tìm phụ thân ta."



"Tìm được rồi?" Sơ Tranh nhìn về phía bộ xương trắng kia.



"Tìm được rồi." Ly Đường gật đầu. "Mẫu thân ta nói, không phải phụ thân không yêu ta, cũng không phải muốn vứt bỏ chúng ta."



Thanh âm Ly Đường hơi trầm thấp: "Khi còn bé ta không hiểu được, hài tử khác đều có phụ thân, còn ta tại sao lại không có, bọn họ luôn luôn mắng ta là con hoang."



Người khác có tuổi thơ tốt đẹp, còn tuổi thơ của Ly Đường lại tràn ngập chửi rủa, nhục nhã, âm u, thậm chí là bạo lực...



Hắn cũng muốn có một người có thể vào lúc đó, đứng ra bảo vệ mình.




Đáy mắt Ly Đường hiện lên một tia u ám, hắn siết chặt nắm đấm, ép lực lượng tùy thời muốn bạo động trong cơ thể xuống: "Nàng muốn vào thành mua gì? Ta đi mua giúp nàng, trong thành không an toàn."



"Sợ cái gì." Sơ Tranh kéo hắn đi vào trong thành: "Ta bảo vệ ngươi."



"..."



Sơ Tranh vào thành, cô còn chưa kịp vào cửa hàng, thì người ta đã lập tức đóng cửa, hoặc là đến cửa hàng cũng không cần, trực tiếp bỏ chạy.



Sơ Tranh: "..."



Phía trước một cửa tiệm đang chuẩn bị đóng cửa, Sơ Tranh bước một bước dài xông lên, chặn cửa tiệm lại.



"A!" Chưởng quầy đang đóng cửa hét to một tiếng, té ngã lộn nhào chạy vào phía sau quầy: "Đừng, đừng giết ta, đừng giết ta."



Sơ Tranh đi vào cửa hàng, nhìn đồ vật bán trong tiệm một chút, rầm rầm đổ ra một đống linh thạch: "Ta muốn mua đồ."



"Ngươi, ngươi tùy tiện lấy, không cần tiền... không cần tiền." Thanh âm của chưởng quầy run rẩy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.



Sơ Tranh có chút không hiểu, dung mạo của cô rất đáng sợ sao?



Ly Đường đứng ở cửa ra vào, đề phòng nhìn chằm chằm những bách tính tán loạn, cấp tốc đóng cửa kia.



Những người dân này dường như biết bọn họ.



Chỗ này cách Tử Vân tông không xa, nếu như Tử Vân tông thông báo với bách tính có Ma tộc, thì nơi đầu tiên thông báo hẳn là nơi này.



Hắn lên tiếng nhắc nhở: "Sơ Tranh, chúng ta nhanh đi đi."



Sơ Tranh khoát khoát tay, linh thạch còn chưa tiêu, gấp cái gì.



Cô nhìn về phía chưởng quầy: "Ngươi..."



"Thật sự không cần tiền, ngươi muốn lấy cái gì thì lấy, buông tha cho ta, đừng giết ta, đừng giết ta..."



Sơ Tranh đành phải xoay người đi chọn đồ vật, đồ vật trong tiệm này cũng chẳng ra sao cả, căn bản không tiêu hết một ngàn linh thạch, nhưng mà thổ hào không thiếu chút tiền ấy.



Sơ Tranh mang theo đồ vật rời đi, lúc này chưởng quầy mới dám mạo hiểm ngẩng đầu lên.



Nhìn linh thạch trên bàn và linh thạch lăn lóc trên mặt đất, hắn có chút đần độn.



Đây thật sự là linh thạch chứ không phải tảng đá sao?



Ngay lúc chưởng quầy đang nghi hoặc, bên ngoài đột nhiên có mấy người xông tới: "Ma tộc đâu?"



Chưởng quầy nhào vào trên đống linh thạch, che chắn những linh thạch kia lại, chỉ về hướng Sơ Tranh rời đi: "Đi về phía bên kia."



Mấy người kia lập tức quay người đuổi theo, đảo mắt liền biến mất ở góc đường.