Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 94 : Đỉnh cao Ma giới (29)
Ngày đăng: 01:28 30/04/20
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Rất nhanh Sơ Tranh liền biết được, vì sao người trong thành nhìn thấy mình lại có phản ứng lớn như vậy.
Cô và Ly Đường bị truy nã.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào lệnh truy nã Tử Vân tông dán trên thông cáo, bức tranh này là cái quỷ gì vậy, sao bọn họ nhìn mà có thể nhận ra được? Đại biểu của phái trừu tượng cũng không làm được như thế đâu!
"Ở phía trước."
"Mọi người cẩn thận bị ma đầu lừa gạt!"
"Các ngươi qua bên kia."
Đệ tử Tử Vân tông khí thế hung hăng chạy từ đầu đường vắng tới, tịnh phong rơi xuống trên con đường bọn họ bước qua.
Ly Đường xoay người, đáy mắt dần dần lộ ra sát khí: "Ta đi giết bọn chúng."
Ly Đường bay người lên phía trước, ngăn cản đám người kia.
"Ma đầu!" Đệ tử nào đó rút vũ khí ra: "Ngươi còn dám xuất hiện ở đây à! Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!"
"Trừ ma vệ đạo! Giết chết ma đầu!"
"Trừ ma vệ đạo!"
Sơ Tranh: "..." Còn, còn phải hô khẩu hiệu sao?
"Lên!" Đệ tử Tử Vân tông hô xong khẩu hiệu thì cùng nhau tiến lên.
Ly Đường trầm mặc nhìn bọn họ chạy như bay đến, trên cánh tay rũ ở bên người, ma khí dần dần vờn quanh.
Vào lúc hắn chuẩn bị động thủ, Sơ Tranh từ bên cạnh hắn đi qua, chạy như bay đến chỗ đám đệ tử Tử Vân tông, mắt thấy công kích sẽ rơi trên người cô, một giây sau, lại "phanh" một tiếng phi tán trên không trung.
Nữ tử hờ hững xuyên qua đám bột phấn đang rơi xuống, đứng ở bên kia, quay đầu nói: "Còn không đi?"
Ly Đường: "..."
Hắn nhìn ma khí trong tay, bàn tay vừa thu lại, sát khí trong mắt cũng rút đi, hắn nhấc chân theo sau cô.
Sơ Tranh hoàn thành nhiệm vụ phá sản của Vương Giả, thì nhanh chóng rời khỏi thành.
Ở trong thành không an toàn, vì Vương Giả sẽ tùy thời muốn phá sản.
Cô phải tìm đến chỗ hoang sơn dã lĩnh mới an toàn được.
Thật đáng sợ.
Mấy nhóm người Tử Vân tông đuổi theo, Ly Đường còn chưa kịp động thủ, thì đối phương đã treo tập thể.
"Nàng thích không?" Thanh âm hắn trầm thấp, trong đôi mắt u ám hiện lên bóng dáng Sơ Tranh.
Sơ Tranh nghĩ nghĩ, vẫn rất nghiêm túc như cũ trả lời: "Vẫn tốt, không ghét."
Đúng vậy, cô không ghét.
Nếu là thứ mình không ghét, tự nhiên cô sẽ không cự tuyệt.
Thế nhưng mà...
Sơ Tranh không hiểu rõ, loại tiếp xúc này thì làm được cái gì.
Chỉ có gia tăng cảm giác vui vẻ của thân thể? Không có bất kỳ tính thực dụng gì, quả thực là lãng phí thời gian.
Hô hấp Ly Đường hơi chậm lại, khóe miệng ẩn hiện mấy phần ý cười, hắn hôn từ khóe miệng đến mi tâm Sơ Tranh, thấp giọng dỗ dành: "Ngủ đi, ta trông chừng nàng."
Sơ Tranh nhìn hắn một lúc, nhắm mắt lại.
Nụ hôn của Ly Đường lại rơi xuống, Sơ Tranh có chút bực bội, cũng may Ly Đường rời đi rất nhanh, ôm cô không cử động nữa.
Ly Đường không ngủ, hắn căn bản không dám ngủ, bởi vì lúc ngủ, sẽ rất dễ dàng bị tâm ma lợi dụng sơ hở mà chiếm cứ.
Hắn nhất định phải thời thời khắc khắc duy trì cảnh giác.
...
Đêm dài lộ trọng.
Ly Đường đột nhiên nhìn ra bên ngoài, Sơ Tranh cũng mở mắt ra, từ trong ngực Ly Đường ngồi dậy.
Cô nhìn chằm chằm đống lửa một lúc, giống như người mới vừa tỉnh ngủ, mờ mịt không biết mình đang ở chỗ nào.
Nhưng nếu nhìn kỹ đôi mắt cô, thì sẽ phát hiện trong đó không chứa chút mờ mịt nào, mà tỉnh táo không giống người.
Lại nhìn kỹ, dường như có thể cảm giác được khí thế hung ác trên người cô.
Lúc này cô rất khó chịu.
Hơn nửa đêm còn nhao nhao ồn ào, phiền chết!
Ly Đường đứng dậy, thả chậm ngữ khí: "Không sao, ta đi giải quyết, nàng ngủ tiếp đi."
"Ồn." Sơ Tranh phun ra một chữ.
"Ta sẽ nhỏ giọng một chút." Lát nữa giết bọn chúng, sẽ không để bọn chúng lên tiếng, miễn phải ồn ào đến cô.
"Ngươi rất ồn ào."
"..."