Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 956 : Một ngày làm thầy (25)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lục Châu trực tiếp gọi điện thoại tới.



Nghe Kiều Liễm tự thuật xong, nửa ngày sau Lục Châu mới lẩm bẩm nói: "Có lẽ cô ấy chỉ cảm thấy cậu đáng thương, không có ý tứ kia, cậu đừng nghĩ lung tung, cô ấy lớn hơn cậu nhiều như thế mà."



Kiều Liễm nhìn dòng người phía dưới, đầu ngón tay chụp lấy lan can hành lang: "Cô ấy dắt tay tớ."



"Khụ khụ..."



Lục Châu ho khan không thôi.



Một hồi lâu sau mới trở lại bình thường: "Kiều Liễm cậu có ý gì? Không phải cậu thích cô ấy chứ?"



"... Tớ không biết." Kiều Liễm rũ mi mắt xuống.



"Kiều Liễm, cô ấy lớn tuổi hơn cậu rất nhiều đấy, cậu đừng nghĩ không thông!!" Lục Châu nói: "Chúng ta gặp mặt một lần, cậu chờ tớ ở trước cổng trường cậu."



"... Bây giờ tớ không rảnh." Kiều Liễm nói: "Tớ sẽ liên lạc lại với cậu."



Kiều Liễm cúp điện thoại.



Lúc này trên hành lang đã không còn học sinh nữa, Sơ Tranh đứng ở cầu thang, ra hiệu hắn đi qua.



Kiều Liễm cất điện thoại về lại trong túi, hơi chần chờ, đi về phía Sơ Tranh.



"Tối hôm qua ngủ không ngon?" Sơ Tranh hỏi hắn.



"Vẫn tốt."



"Vậy sao lên lớp cứ ngủ mãi, tôi giảng bài rất buồn ngủ sao?" Ta giảng không tốt chỗ nào! Nhìn cũng không nhìn ta một chút!



"... Em hơi buồn ngủ." Kiều Liễm nói: "Xin lỗi cô, không phải em cố ý."



Sơ Tranh thuận tay kéo cổ tay hắn.



Bàn tay cô gái mang theo nhiệt độ, tinh tế lại mềm mại.



Dán vào lòng bàn tay hắn, hai tay giao nhau.



Đáy lòng Kiều Liễm cuồng loạn.



Hắn nhìn ra phía sau, không trông thấy học sinh mới thở phào.



"Muốn ăn gì?" Sơ Tranh hoàn toàn không thèm để ý, hỏi hắn: "Tôi dẫn em đi ăn."



"Đều... Có thể." Suy nghĩ của Kiều Liễm hơi hỗn loạn, quên cả chuyện rút tay mình về.



Trong thang lầu vang lên tiếng đùa giỡn, lúc này Kiều Liễm mới kinh hoảng rút tay mình về, đứng ở bên cạnh.



Mấy học sinh chạy từ trên lầu xuống, thấy Sơ Tranh đứng ở đây, vội thả chậm tốc độ lại chào hỏi cô.



"Chào cô Nguyễn."



Sơ Tranh trấn định tự nhiên gật đầu, mấy học sinh kia cấp tốc xuống lầu, âm thanh vui đùa ầm ĩ rất nhanh biến mất.




"Nói một chút xem, chuyện gì xảy ra."



Kiều Liễm nhìn về phía mặt sông: "Chỉ có từng ấy chuyện."



"Thật sự?"



Kiều Liễm suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu.



Khóe miệng Lục Châu co quắp lại: "Cậu đừng nói đùa với tớ nha, tiểu tổ tông cậu mới bao nhiêu tuổi, nếu cậu thật sự muốn yêu đương, thì tìm cô gái cùng tuổi... Nếu như cậu không biết, tớ giới thiệu cho cậu, cam đoan đều là người rất được."



Kiều Liễm lắc đầu.



Lục Châu: "Yên tâm, không phải là loại thích làm xằng làm bậy."



"Lục Châu, cậu không hiểu."



Lục Châu xù lông: "Tớ mẹ nó đúng là không hiểu đấy, sao cậu lại thích cô giáo của cậu được!!"



"Không phải cậu nói cô ấy xinh đẹp có khí chất sao?" Kiều Liễm không hiểu nhìn cậu.



"Hai chuyện này giống nhau sao?" Lục Châu tức giận đến thở mạnh: "Cô ấy lớn tuổi hơn cậu nhiều."



Cho dù xinh đẹp, có khí chất, nhưng lớn hơn nhiều tuổi như thế, cũng chỉ có thể là một chị gái xinh đẹp!



"Tớ không thể thích người lớn hơn tớ?"



"..." Lục Châu vò đầu: "Ai lại thích cô gái lớn tuổi hơn mình, lớn hơn một hai tuổi coi như xong, cô ấy lớn hơn cậu nhiều như thế, lại còn là cô giáo của cậu."



Con trai đều thích các cô gái nhỏ tuổi hơn mình, nhỏ xinh động lòng người.



Ai lại không có việc gì đi tìm một người có thể làm chị gái của mình cơ chứ!!



"Cậu có biết nếu chuyện này truyền đi, sẽ gây ra rắc rối gì không? Chuyện này không chỉ liên quan đến cậu, mà còn liên quan đến nghề nghiệp và cả cuộc đời của cô ấy."



Kiều Liễm trầm mặc, trong con ngươi phản chiếu mặt sông, gợn sóng dần dần nổi lên.



"Các cậu tiến triển đến bước nào rồi?"



Kiều Liễm lắc đầu: "Không tiến triển đến bước nào cả."



Cô không nói gì.



Trừ mỗi lần dắt hắn một chút, thì cũng không hề làm gì khác hơn.



Lục Châu quay vai Kiều Liễm qua, khiến cho hắn nhìn mình: "Kiều Liễm, nghe tớ nói đây, thừa dịp bây giờ còn chưa có gì, nhanh chóng dứt ra, nếu thật sự không được thì cậu chuyển trường, đến trường tớ học, về sau tớ bảo kê cậu."



Kiều Liễm hất tay cậu ấy ra, ôm đầu gối, trầm mặc nhìn mặt sông.



"Cậu nghiêm túc nghĩ lại đi, bây giờ cậu còn chưa lên đại học, chờ cậu tốt nghiệp đại học, cô ấy đã bao nhiêu tuổi? Kiều Liễm, đây chỉ là nhất thời do tâm lý quấy phá, cậu đừng nhầm tưởng giữa lòng tốt của một người và thích."



"Đừng hại mình, cũng đừng hại cô ấy."



Gió ven sông hiu hiu thổi, phất qua hai gò má.



Gió thổi làm hốc mắt Kiều Liễm hơi chua xót, trái tim cũng khó chịu theo.