Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 959 : Một ngày làm thầy (28)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Không phải ai cũng giống như ông." Kiều Liễm phản bác.



Trên gương mặt uy nghiêm của ông Kiều lộ ra mấy phần xanh xám, giống như nổi giận, nhưng rất nhanh lại bị ông ta ép trở về.



Ông ta đốt thuốc, hút một hơi, mới hỏi hắn: "Mày thích cô giáo kia?"



Kiều Liễm bị vạch trần nỗi lòng, trên mặt có chút bối rối.



Cũng may hắn vẫn luôn cúi thấp đầu, ông Kiều cũng không thấy rõ.



"Tôi không có."



Móng tay hắn hung hăng bấm vào lòng bàn tay.



Không thể cho ông ta biết...



Ông Kiều cười lạnh, lấy từ trong túi văn kiện bên cạnh ra một chồng ảnh chụp, ném qua phía hắn.



Ảnh chụp rơi lộn xộn từ không trung xuống.



Kiều Liễm trông thấy hình ảnh trên tấm hình.



Sơ Tranh dắt hắn đi trên đường...



Phong cảnh xung quanh đều bị hư hóa, thân ảnh của hắn và cô gái kia, phá lệ rõ ràng.



Hô hấp của Kiều Liễm cứng lại.



Một hồi lâu sau mới cắn răng nói: "Ông theo dõi tôi!"



Ông Kiều: "Mày là con trai tao, tao quan tâm đến động thái gần đây của mày, chuyện này không tính là theo dõi



Đáy lòng Kiều Liễm bất an: "Chuyện của tôi không cần ông lo."



Kiều Liễm quay người rời đi.



Mấy tên vệ sĩ chẳng biết đứng ở cửa ra vào từ bao giờ, ngăn đường đi của hắn lại.



"Tao thuê gia sư cho mày, về sau mày học ở chỗ này."



Giọng nói của ông Kiều từ phía sau vang lên.



Kiều Liễm biến sắc: "Ông muốn giam lỏng tôi?"



Ông Kiều phất tay, vệ sĩ lập tức tiến lên, muốn lục soát người Kiều Liễm.



Kiều Liễm làm sao chịu để bọn họ lục soát, trực tiếp động thủ.



Thân thủ Kiều Liễm không tệ, nhưng thân thể hắn không tốt lắm, khí lực hao tổn đặc biệt nhanh.



Hơn nữa những vệ sĩ này của ông Kiều, đều là người đặc biệt lợi hại, một mình Kiều Liễm làm sao có thể đánh thắng bọn họ.



Kiều Liễm rất nhanh bị vệ sĩ đè xuống đất.



Điện thoại và chìa khóa trên người đều bị lấy đi.



"Mang nó về phòng đi." Ông Kiều phất tay.



Kiều Liễm bị áp giải lên lầu, nhốt vào trong phòng, tiếng cửa phòng khóa lại phá lệ rõ ràng.




Điện thoại vang lên trong tay Sơ Tranh.



Lục Châu quái dị nhìn cô.



"Tôi tìm được trên đường." Sơ Tranh nói.



"Bị bắt cóc rồi?" Lục Châu lập tức kinh dị lên.



Sơ Tranh: "Không phải, Kiều gia đến trường học xin nghỉ."



Dường như Lục Châu nghĩ đến cái gì đó, biểu cảm có chút khó coi: "Kiều gia có không ít bất động sản, em đi nơi khác tìm xem."



"Tôi đi cùng em."



"..."



Lục Châu suy nghĩ một chút, không từ chối.



Lục Châu mang theo Sơ Tranh đến những căn nhà khác, nhưng trong nhà đều trống rỗng, không tìm được Kiều Liễm.



"Còn chỗ nào nữa không?"



"Em chỉ biết mấy chỗ này." Lục Châu nhíu mày: "Còn có chỗ nào nữa không, em cũng không rõ ràng."



Cậu là người của Lục gia, không phải Kiều gia.



Lục Châu gọi điện thoại hỏi thăm người khác, có từng thấy Kiều Liễm, hoặc là tin tức của Kiều Liễm không.



Sơ Tranh đứng ở bên cạnh bực bội không thôi.



Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Sơ Tranh nhìn tên một chút, nghe máy.



"Cô chủ, tra được giám sát, Kiều Liễm lên một chiếc xe, tôi đã gửi ảnh chụp vào điện thoại cô."



Sơ Tranh lập tức mở điện thoại ra xem.



Xe trong tấm ảnh Sơ Tranh cũng không nhận ra, nhưng Lục Châu biết.



"Đó là xe của chú Kiều."



Sơ Tranh cho người lần theo chiếc xe kia, tra toàn bộ giám sát, xem chiếc xe kia đi đến đâu.



Nhưng mà kết quả có chút không vừa ý người, chiếc xe kia rất nhanh liền không thấy tung tích, không thể lần theo mà điều tra được.



"Là cha của Kiều Liễm mang Kiều Liễm đi?" Sơ Tranh hỏi Lục Châu.



"Chắc là thế." Lục Châu gật đầu.



Nếu là ông Kiều làm ra, vậy thì dễ làm.



Bắt người đi.



Sơ Tranh khí thế hung hăng đến công ty của Kiều Hoành.



Kết quả Kiều Hoành dẫn người xuất ngoại đi công tác, không ở trong nước.



"..."



Vương Giả một mực không có động tĩnh, Sơ Tranh gọi thế nào nó cũng không có phản ứng.



Vương Giả không có phản ứng cũng chứng minh một chuyện, chí ít Kiều Liễm vẫn an toàn.