Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 960 : Một ngày làm thầy (29)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh điều tra bất động sản dưới danh nghĩa của ông Kiều.



Trước đó Lục Châu không tìm được, Sơ Tranh cũng đi tìm qua, nhưng bên trong đều không có ai.



Sơ Tranh tức giận đến đau đầu, trực tiếp gọi điện thoại cho Kiều Hoành.



"Kiều Liễm ở đâu?"



"Cô Nguyễn?" Kiều Hoành cực nhanh nhận ra Sơ Tranh: "Muộn như vậy còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì không?"



"Kiều Liễm ở đâu?" Giọng điệu Sơ Tranh không có chập chùng gì lặp lại một lần.



"Tôi đã xin nghỉ phép với trường học." Kiều Hoành nói: "Cô Nguyễn, việc tư cô không nên hỏi đến."



"Lời trước đó tôi từng nói với ông, xem ra là Kiều tiên sinh không nhớ kỹ." Kiều Liễm tự mình trở về thì thôi, cô có thể mặc kệ không hỏi, nhưng hiện tại rõ ràng không phải Kiều Liễm tự nguyện.



Bất luận con chó điên nào ép buộc thẻ người tốt của ta đều phải xử lý!



"..." Kiều Hoành trầm mặc một chút: "Cô Nguyễn, Kiều Liễm còn nhỏ, cô và nó không thích hợp."



"Thích hợp hay không thích hợp, hắn tự biết." Sơ Tranh nói: "Tôi hỏi một lần cuối cùng, hắn ở đâu."



Kiều Hoành bên kia cười một tiếng: "Cô Nguyễn, tôi là cha nó."



Tút tút tút ——



Sơ Tranh: "..."



Con chó điên này dám cúp điện thoại của ta!



Chờ đó cho ta!



-



【 Tiểu tỷ tỷ, mời tiến về đường Phong Hải, trang viên Thế Kỷ, biệt thự số 7. 】



Đường Phong Hải?



Sơ Tranh đi trên đường, đáy lòng mắng Kiều Hoành đến máu chó ngập đầu.



Còn đâm xác tiểu nhân mấy lần.



Sơ Tranh tìm tới trang viên Thế Kỷ, chương trình đi cửa lớn đều lược bớt, trực tiếp leo tường vào.



Khu biệt thự này phi thường lớn, Sơ Tranh tìm nửa ngày mới tìm được biệt thự số 7.



Trong biệt thự có người trông coi, Sơ Tranh vòng qua phía sau, giải quyết hết người trông coi phía sau, nhảy từ cửa sổ vào trong.



Biệt thự lớn đến quá mức, Sơ Tranh cũng không biết Kiều Liễm ở phòng nào.
Kiều Hoành để nữ sinh này đến, vì muốn để Kiều Liễm thể nghiệm một chút cảm giác của tình ái.



Sơ Tranh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức muốn chém người.



Kiều Liễm mới bao nhiêu tuổi?



Kiều Hoành là cha hắn, mà lại có thể làm được loại chuyện này.



Loại này mẹ nó chính là đồ biến thái thì có!



-



Sơ Tranh mang Kiều Liễm về ký túc xá.



"Cô."



Kiều Liễm ôm cô không buông tay.



"Không sao, tôi đi tìm thuốc, buông tôi ra trước đi."



Kiều Liễm lắc đầu, không chịu buông ra.



Sơ Tranh nói hai lần, Kiều Liễm cũng không chịu.



Kiên nhẫn của Sơ Tranh đã dùng hết, trực tiếp mở miệng uy hiếp: "Không nghe lời tôi mặc kệ em."



"Nghe lời..." Thanh âm của thiếu niên rất nhỏ, nếu như không phải hắn ôm mình, có lẽ Sơ Tranh cũng không nghe được.



"Nghe lời thì buông ra."



Thiếu niên hơi chần chờ, từ từ buông Sơ Tranh ra.



Sơ Tranh đi tìm hộp thuốc y tế đến, trước tiên xử lý vết thương cho hắn, băng lại.



Sơ Tranh nhìn quần áo trên người hắn một chút, không biết bên trên cọ phải vết máu từ lúc nào.



Sơ Tranh vào phòng cầm quần áo sạch ra, ngồi xổm người xuống, trực tiếp cởi nút áo sơ mi của hắn.



Thiếu niên mờ mịt liếc nhìn cô một cái, tận đến khi Sơ Tranh cởi đến cúc thứ ba, hắn mới lấy lại tinh thần: "Cô... cô giáo?"



Thiếu niên cuống quít dùng tay kéo áo sơ mi lại, luống cuống nhìn cô.



"Thay quần áo cho em thôi mà."



***



Hôm nay có việc, nên bị vỡ kế hoạch:<



Tối nay làm được đến đâu thì hay đến đó nhé, mai sẽ bù chương.



Thông cảm cho ta:<