Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 965 : Một ngày làm thầy (34)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Kiều Liễm đi ra khỏi bệnh viện, Lục Châu hấp tấp đuổi tới.



"Kiều Liễm, cha cậu không sao chứ?"



"Không chết." Kiều Liễm không có cảm giác gì nói.



Người cha này, đối với hắn mà nói, càng giống như một cơn ác mộng.



Hiện tại ác mộng này...



Sắp sụp đổ.



"Kiều Liễm... chuyện này không phải do cậu làm ra chứ?" Lục Châu nhìn bạn thân nhà mình, mang theo vài phần cẩn thận.



Lục Châu biết không ít chuyện.



Trước kia Kiều Liễm bị đánh chạy ra, sẽ đến tìm cậu.



Kiều Liễm ngước mắt nhìn lên bầu trời, gió nhẹ lướt qua hai gò má, mái tóc theo gió nhẹ giương.



"Không phải." Kiều Liễm nói.



Hắn ngược lại rất tình nguyện là mình tự tay phá vỡ cơn ác mộng này.



Đáng tiếc không phải.



Trợ lý nói Kiều Hoành xảy ra tai nạn xe cộ, Kiều Liễm cảm thấy không phải như vậy.



"Không phải là tốt rồi." Lục Châu vỗ vỗ bả vai hắn: "Cậu còn trẻ, không thể vì chuyện này mà chôn vùi tiền đồ của mình."



Kiều Liễm cúi đầu nhìn hai tay mình.



-



Sơ Tranh tan tầm trở về, trong ký túc xá một mảnh lãnh tịch, Kiều Liễm không ở nhà?



Sơ Tranh cũng không nghĩ nhiều, ném đồ vật vào trong phòng khách.



Cô vừa đi hai bước, thì bỗng có một bóng người nhào tới.



Sơ Tranh theo bản năng đạp một cước.



"Cô... giáo?" Thanh âm vừa nhịn đau lại vừa vô tội của Kiều Liễm vang lên.



Sơ Tranh: "..." Xong rồi! Thẻ người tốt sẽ còn cảm thấy ta là người tốt không! Kéo ngược lại còn kịp không!!



Sơ Tranh trấn định thu chân lại, đỡ người dậy: "Đang yên đang lành em trốn ở đó làm gì?"



Kiều Liễm che lấy bụng dưới: "Cô, đau..."



Thanh âm thiếu niên rất yếu, gương mặt trắng nõn nhăn thành một đoàn.



Sơ Tranh biết mình dùng lực lớn đến thế nào, nội tâm hoảng đến một nhóm, trên mặt lại không có biểu tình gì: "Cho tôi xem."



Kiều Liễm buông tay ra, Sơ Tranh vén quần áo lên nhìn một chút, đã đỏ lên.



Sơ Tranh ôm hắn lên ghế sofa, đẩy quần áo lên, ngón tay ấn mấy lần ở bên mép.
Kiều Liễm ôm chặt hộp điểm tâm kia: "Biết rồi." Kiều Liễm cúi đầu đi về phía phòng học.



Mạnh Vũ nhìn về phía văn phòng một chút, Kiều Liễm thích cô ở điểm nào?



Hung dữ như thế!



Tiểu nữ sinh nhỏ xinh động lòng người không tốt sao?



-



Thứ bảy.



Kiều Liễm dậy rất sớm.



"Em muốn đi ra ngoài?" Sơ Tranh nằm trên ghế sofa, hờ hững hỏi hắn.



"Dạ, có chút việc." Kiều Liễm hỏi cô: "Cô, em có thể ra ngoài không?"



"Có thể, chỉ cần em biết trở về."



Chỉ cần em biết trở về, em lên mặt trăng tôi cũng mặc kệ em.



Kiều Liễm cười cười, mặt mày cong cong phá lệ đẹp mắt: "Vậy cô, em đi đây."



"Ừ."



Chờ Kiều Liễm rời đi, Sơ Tranh ôm chăn, sao thẻ người tốt lại đẹp như thế chứ.



Muốn hôn, muốn ôm, muốn sờ tóc.



【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết một triệu. 】



Sơ Tranh: "..."



Vương bát đản con chó điên này!



Sơ Tranh mặt không cảm xúc ngồi dậy, một chút vui vẻ cũng không có.



Sơ Tranh cấp tốc thay quần áo đi ra ngoài, trực tiếp đi đến cửa hàng gần nhất có thể phá sản tiêu tiền.



Xa xỉ phẩm là đạo cụ tốt nhất để phá sản.



"Ôi... cô Nguyễn."



Sơ Tranh còn chưa tiến vào cửa hàng, liền bị người gọi lại.



Người gọi cô không phải ai khác, chính là Tô Hợp.



Lần trước Tô Hợp làm ra chuyện lớn như thế, nên khoảng thời gian này trôi qua vô cùng vất vả, nhưng lúc này Tô Hợp nhìn qua thập phần đắc ý, trên tay còn xách một cái túi xách hàng hiệu.



Trên đầu Sơ Tranh còn treo một cái đồng hồ đếm ngược, cũng không có thời gian nói nhảm với cô ta, trực tiếp tiến vào cửa hàng.



Ai biết Tô Hợp cũng theo vào.



Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông đi theo, nhìn có vẻ là loại nhân sĩ thượng lưu...



Sơ Tranh biết người kia là ai.



Trong kịch bản, bạn trai của nguyên chủ, Tiết Thành.