Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 966 : Một ngày làm thầy (35)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cô không xem mắt ngoài ý muốn với Tiết Thành, không kết giao, kết quả Tô Hợp vẫn gặp được Tiết Thành.



Xem ra Tiết Thành này là chân mệnh thiên tử của Tô Hợp nha.



Tiết Thành này cũng không phải thứ tốt lành gì.



Lúc trước cùng nguyên chủ kết giao, dỗ ngon dỗ ngọt, nói đến cực kỳ cảm động.



Kết quả lén ở sau lưng nguyên chủ thông đồng với Tô Hợp.



"Tiết Thành, đây là đồng nghiệp của em, cô Nguyễn." Tô Hợp giống như không nhìn thấy Sơ Tranh không chào đón cô ta: "Cô Nguyễn, đây là bạn trai tôi, Tiết Thành."



Tô Hợp kéo tay Tiết Thành, vẻ mặt ngọt ngào.



【 Tiểu tỷ tỷ cô còn lại mười phút, mời tranh thủ thời gian đi, nếu không sẽ gấp đôi nha! 】 Vương Giả vui sướng nhắc nhở cô, giọng nói kia rõ ràng là ước gì cô bị gấp đôi.



Tiết Thành lịch sự muốn chào hỏi.



Kết quả Sơ Tranh không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp đi đến quầy hàng.



Bất cứ thứ gì ngăn cản ta phá sản đều là bè lũ phản động!



Tiết Thành lúng túng.



Biểu cảm của Tô Hợp lại chìm xuống.



Cô ta trông thấy Sơ Tranh, mang Tiết Thành tới, tất nhiên là để khoe khoang.



Ai ngờ người ta còn chẳng thèm nhìn bọn họ.



Tô Hợp hít sâu, kéo Tiết Thành đi qua, ánh mắt đảo qua quầy hàng, chỉ vào một sợi dây chuyền trong đó: "Tiết Thành, cái này đẹp quá."



"Thích không?" Tiết Thành cười nói.



Ánh mắt Tô Hợp liếc qua phía Sơ Tranh, Sơ Tranh ngồi ở bên kia, vừa rồi không biết nói với quầy viên cái gì đó, quầy viên kia rời đi, lúc này cô đang nhìn về phía bọn họ, đuôi cáo của Tô Hợp lập tức vểnh lên, ra vẻ thẹn thùng gật đầu.



"Vậy thử xem." Tiết Thành bảo quầy viên lấy sợi dây chuyền kia ra cho cô ta thử



Tô Hợp thử dây chuyền.



"Thích thì mua." Đối với phụ nữ, Tiết Thành từ trước đến nay không hề keo kiệt.



Tô Hợp ngượng ngùng: "Cái này rất đắt, hay là không mua nữa."



Đây là cửa hàng xa xỉ phẩm, tùy tiện chọn một cái là hơn mười vạn ra đi.



Lời này của Tô Hợp hoàn toàn là nói cho Sơ Tranh nghe.



"Em thích là tốt rồi." Mặt mũi Tiết Thành tràn đầy thâm tình.



Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, thần sắc thản nhiên nhìn bọn họ, giống như bọn họ đang diễn trò cho cô xem vậy.




Nhưng mà...



Sao Mạnh Vũ cũng ở đây?



Trước mặt Kiều Liễm và Mạnh Vũ đều đặt một cây dương cầm, tiếng âm nhạc trầm bổng chậm rãi truyền đến.



Lúc này ở chỗ ngồi phía dưới, còn có không ít người xem.



Sơ Tranh lặng yên không tiếng động đi vào, tìm một nơi ngồi xuống.



Dáng vẻ khi Kiều Liễm đánh đàn nghiêm túc lại mê người.



Sơ Tranh nhìn đến xuất thần, tiếng âm nhạc bên tai dần dần trở nên kịch liệt, âm thanh kia giống như có thể làm phấn chấn lòng người, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào theo âm nhạc.



Hai người trên sân khấu, ngón tay nhảy vọt trên phím đàn đen trắng, cơ hồ có thể lôi ra tàn ảnh.



Kiều Liễm đánh đàn tốt như vậy sao?



Nhưng trước kia rõ ràng hắn rất kháng cự mà.



Sao bây giờ lại ở đây đánh đàn với Mạnh Vũ...



Không phải Mạnh Vũ ngấp nghé thẻ người tốt của ta chứ?



Sơ Tranh phát hiện sắc mặt Kiều Liễm có chút không đúng, tốc độ của hắn rõ ràng chậm lại, không theo kịp tiết tấu của Mạnh Vũ bên kia.



Sơ Tranh lập tức đứng dậy, cơ hồ là đồng thời, hai tay Kiều Liễm đè lên phím đàn, thanh âm chói tai vạch phá tiếng đàn có tiết tấu.



"Xảy ra chuyện gì?"



"Thua chứ sao."



"Không phải, hình như hắn không thích hợp."



Sơ Tranh nhảy mấy bước lên sân khấu.



"Kiều Liễm?"



Bàn tay đè trên phím đàn của Kiều Liễm đang phát run, dường như không làm được gì nữa, mồ hôi theo gương mặt hắn, trượt đến cằm, cuối cùng nhỏ xuống trên phím đàn.



Kiều Liễm ngước mắt nhìn qua, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn gạt ra một nụ cười: "Cô."



Mạnh Vũ cũng đến đây, ngoài ý muốn nhìn hắn: "Kiều Liễm cậu..."



Sơ Tranh trực tiếp ôm người lên, đi ra ngoài.



Kiều Liễm quay đầu nhìn Mạnh Vũ: "Cậu thắng."



Mạnh Vũ nghe hiểu lời ngầm của hắn, bỗng dưng đứng im tại chỗ.



Cậu ta nhớ tới nhiều năm về trước, thiếu niên kia, khi đi xuống sân khấu, mang theo vài phần ngạo khí nói với cậu ta: "Cậu thua."



Nhưng vào lần gặp gỡ tiếp theo, một thân ngạo khí trên người thiếu niên kia dường như đã biến mất, cũng không tiếp tục đụng vào đàn dương cầm nữa, rõ ràng hắn có thiên phú như vậy mà...