Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 968 : Một ngày làm thầy (37)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Kiều Liễm chôn mặt trong gối đầu, Sơ Tranh dùng nước sạch lau qua cho hắn một lần.



Kiều Liễm chỉ vụng trộm nhìn Sơ Tranh.



Thần sắc của cô không có gì thay đổi, lau chỗ tư mật cho hắn, mà cũng giống như nhìn đồ vật bình thường, không trộn lẫn bất kỳ tâm tình gì.



Nhưng Kiều Liễm thì không được...



Kiều Liễm có thể cảm giác được thân thể đang biến hóa.



Xấu hổ và cảm giác khác thường không ngừng đánh thẳng vào thần kinh của hắn.



Sơ Tranh mặc quần vào cho hắn, đắp kín chăn, kéo đầu hắn ra: "Khó chịu có thể nói với tôi, tôi giúp em."



"Không..."



Mặt mày Kiều Liễm đỏ rực lên.



"Đây chỉ là phản ứng tự nhiên, không có gì phải ngượng ngùng cả." Sơ Tranh rất đứng đắn nói: "Thật sự không cần tôi giúp?"



"Không cần." Kiều Liễm hận không thể tìm một chỗ trốn đi.



Kiều Liễm kiên quyết cự tuyệt, Sơ Tranh liền bưng nước rời đi.



Kiều Liễm trùng điệp thở phào.



-



Kiều Liễm nằm viện, xin trường học cho nghỉ.



Mạnh Vũ từng tới hai lần, Sơ Tranh không muốn để cho Mạnh Vũ gặp Kiều Liễm, lần đầu tiên tới Kiều Liễm căn bản không biết, lần thứ hai Kiều Liễm vừa vặn đụng tới, Sơ Tranh không kịp đuổi người đi.



Sơ Tranh đành phải để bọn họ gặp mặt, cô liền đứng ở bên cạnh nhìn.



Cuối cùng là Kiều Liễm nhỏ giọng cầu xin cô, cô mới ra ngoài, lưu lại không gian cho bọn họ nói chuyện.



Không biết Kiều Liễm và Mạnh Vũ nói chuyện gì, Mạnh Vũ không tiếp tục tới bệnh viện nữa.



Khi đi học cũng hầu như là thất thần.



Sơ Tranh rất hoài nghi Mạnh Vũ ngấp nghé thẻ người tốt của cô, đổi cách chỉnh cậu ta, cuối cùng còn tức không nhịn nổi, trùm bao tải đánh cho một trận.



Trước kia Mạnh Vũ không phục, sẽ ồn ào, thậm chí còn mắng cô sau lưng.



Nhưng bây giờ đều yên lặng chấp nhận.



Có lẽ là hổ thẹn trong lòng.



Chuyện Tô Hợp bị khai trừ, vào đại hội gần cuối kỳ Sơ Tranh mới biết được.
Năm nay lại không giống.



"Cô, tuyết rơi."



Kiều Liễm đứng ở ban công hô lên với Sơ Tranh.



Sơ Tranh kéo đề thi đại học mô phỏng trên mặt xuống, nhìn về phía ban công.



Thiếu niên mặc một chiếc áo len đơn bạc, phía dưới là một cái quần đơn giản, đứng trên ban công, đang giơ tay đón những bông tuyết bay lả tả bên ngoài.



Sơ Tranh đứng dậy, đi đến ban công, trực tiếp ôm người về phòng.



"Cô, cô giáo."



Sơ Tranh ném hắn lên ghế sofa: "Tay của em không thể chịu lạnh, lời tôi nói với em như gió thổi bên tai đúng không."



Kiều Liễm luống cuống: "Xin lỗi cô, em chỉ vừa ra ngoài chưa tới một phút."



Hắn trông thấy tuyết rơi mới ra ngoài.



Kiều Liễm ngồi dậy từ trên ghế sofa, nửa quỳ trên ghế sofa, ôm eo Sơ Tranh: "Cô đừng tức giận, em sai rồi."



Thiếu niên hơi ngẩng mặt lên, ánh sáng vụn vặt của đèn pha lê lọt vào mắt hắn, rực rỡ chói mắt.



Ánh mắt Sơ Tranh hơi sâu, cúi đầu ngậm lấy môi hắn.



Trong đáy mắt thiếu niên hình như có ý cười hiện lên, sau đó liền nhắm mắt lại, phối hợp với nụ hôn của Sơ Tranh.



Mười phút sau...



Kiều Liễm mờ mịt nhìn đề thi đại học mô phỏng trước mặt.



"Cô, em không biết..."



Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh hắn: "Chỗ nào không biết?"



"Chỗ nào cũng không biết."



"..."



Sơ Tranh mặc niệm mấy lần hiệu trưởng nói ta là phụ mẫu tái sinh của hắn, ôm hắn bắt đầu giảng đề.



Kiều Liễm còn không nghiêm túc nghe, không phải nhìn cô thất thần, thì chính là đột nhiên lại gần hôn cô.



"Kiều Liễm!"



"Cô." Kiều Liễm lập tức ngồi xuống.



"Nghiêm túc làm bài."



Kiều Liễm ngoan ngoãn đáp: "Vâng, cô giáo."