Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 969 : Một ngày làm thầy (38)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tới gần năm mới, mọi nhà đều vui mừng hớn hở.



Nhưng lúc này trong nhà mợ nguyên chủ lại không phải như vậy.



Con dâu và con trai huyên náo túi bụi, chỉ vì lúc đầu đáp ứng yêu cầu mua nhà, kết quả bây giờ còn chưa thấy bóng.



"Chúng mày được rồi!" Mợ Hoàng Mẫn là người quyết định trong cái nhà này, lúc này đập bàn đứng dậy, con dâu và con trai đều dừng lại: "Ồn ào cái gì mà ồn ào, gần sang năm mới rồi, chúng mày có muốn ăn tết không đây!"



Gần đây trạng thái của Hoàng Mẫn cũng không được khá lắm, thường xuyên gặp phải những chuyện không thể nào hiểu được, giống như gặp quỷ vậy.



Mụ ta thắp hương bái Phật cũng vô dụng, bên người thỉnh thoảng sẽ phát sinh một chút chuyện quỷ dị.



"Năm mới cái gì?" Con dâu tức giận nói: "Còn qua cái gì mà qua, chỉ bằng cái nhà này của các người, bà đây không hầu hạ nữa!"



Con dâu xách túi của mình rời đi.



Con trai muốn đuổi theo, bị Hoàng Mẫn ngăn lại.



Lửa giận của Hoàng Mẫn từ từ bốc lên: "Đi, để cho nó đi!!"



"Mẹ!" Con trai sắc mặt khó coi, cũng bắt đầu oán trách mụ ta: "Lúc trước mẹ nói giao tiền đặt cọc cho con, kết quả thì sao?"



Nếu không phải mẹ hắn lật lọng, hiện tại cũng sẽ không có những chuyện này.



Lúc ấy Hoàng Mẫn dám nói như thế, là bởi vì coi Sơ Tranh như cây rụng tiền.



Nhưng bây giờ Hoàng Mẫn căn bản không đến gần được Sơ Tranh, chỉ cần mụ ta đi đến gần đó, thì sẽ có người ra ngăn cản mụ.



Hoàng Mẫn có dữ thế nào, đối mặt với người xã hội đen, cũng không dám ngang.



Mụ ta tìm người đi giáo huấn con nha đầu chết tiệt kia, kết quả sau đó không hề có tin tức.



Hiện tại con trai mình còn vung sắc mặt cho mụ ta nhìn.



"Thế nào, mày còn muốn vì con đàn bà kia mà đối nghịch với mẹ à?" Hoàng Mẫn càng nghĩ càng giận.



"Mẹ. Ý con không phải thế."



"Vậy mày có ý gì? Nếu tao có tiền thì có thể không cho mày mua à?"



Lúc kết hôn, tiền trong nhà hầu như đều đã dùng hết.



Khoảng thời gian này bởi vì những chuyện không thể nào giải thích được, mụ ta cũng dùng một chút, càng không có tiền gì.



Làm gì còn tiền để giao tiền đặt cọc mua nhà chứ.




Kiều Liễm: "..."



Kiều Liễm nhận mệnh tiếp tục làm bài.



Viết được một nửa, hắn đột nhiên để bút xuống, đưa bàn tay đến trước mặt Sơ Tranh: "Cô, đau."



Sơ Tranh nắm cổ tay hắn, thuần thục xoa xoa: "Qua mấy ngày nữa rồi đi kiểm tra lại một chút."



Kiều Liễm chui vào trong ngực Sơ Tranh, Sơ Tranh tùy ý để hắn cọ, còn giơ một tay ra ôm hắn



"Cô, nếu em thi lên đại học, cô làm thế nào?"



"Không thế nào cả." Sơ Tranh nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cho hắn.



"Cô... vẫn muốn ở trường này sao?" Kiều Liễm nhìn cô: "Vậy về sau em muốn gặp cô, có phải là rất phiền phức không? Em không muốn xa cô."



Kiều Liễm ôm cổ cô, mặt đặt trên cần cổ cô.



"Cũng không phải không gặp được." Sơ Tranh nói.



"Nhưng không thể giống như bây giờ, mỗi ngày đều gặp được cô." Thanh âm Kiều Liễm rầu rĩ, hắn chỉ muốn luôn luôn có thể trông thấy cô.



"Đó không phải là càng tốt hơn sao, em không cần lo lắng, có người biết quan hệ của chúng ta."



Kiều Liễm: "..."



Luôn cảm thấy câu nói này của cô có chút gì đó là lạ.



"Nếu không thì em không thi đại học." Kiều Liễm ngửa đầu nhìn Sơ Tranh.



"Tôi nuôi em không thành vấn đề." Sơ Tranh nói rất tự nhiên.



"..." Biểu cảm của Kiều Liễm hơi cổ quái, một lát sau hắn chậm rãi nói: "Nếu không... Em trở về tranh giành gia sản một chút?"



Kiều Liễm nghe nói bệnh tình của Kiều Hoành không biết sao lại nặng hơn.



Ngày nào Kiều Hoành cũng nhìn đám người Kiều gia kia tranh đoạt đến ngươi chết ta sống, hoàn toàn không để ông ta vào mắt, nhưng trừ tức muốn chết, thì không có biện pháp gì.



Kiều Liễm đương nhiên sẽ không trở về, dù sao luật sư cũng đã làm xong hiệp nghị



Vẫn nên nghiêm túc làm bài đi.



Kiều Liễm nhận mệnh tiếp tục viết bài.



Sơ Tranh cũng không buông hắn ra, cứ ôm như vậy, nhìn hắn làm bài.



Kiều Liễm quen được Sơ Tranh ôm như thế rồi, trừ ngẫu nhiên không có cách nào tập trung tinh lực viết sai bài, thì cũng không có gì.