Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 971 : Một ngày làm thầy (40)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lúc Kiều Liễm trở về, Sơ Tranh không ở nhà.



Kiều Liễm làm xong cơm, gọi điện thoại cho Sơ Tranh.



Kết quả vừa vang lên được một tiếng, điện thoại liền bị cắt đứt.



Kiều Liễm: "..."



Kiều Liễm còn chưa kịp gọi lại lần hai, thì cửa trước có tiếng mở cửa.



Kiều Liễm lập tức tới mở cửa ngay.



"Gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Sơ Tranh rút chìa khoá chưa kịp chuyển động ra.



"Không thể gọi cho cô sao?" Kiều Liễm cầm dép lê cho cô, lại nhận lấy đồ vật trong tay cô, nghiêng đầu nhìn cô.



"???"



Sơ Tranh không hiểu thấu liếc hắn một cái,



Cô là hỏi hắn gọi điện thoại làm gì, không có ý tứ gì khác.



Sơ Tranh nghe được mùi rượu nhàn nhạt, tiến tới ngửi ngửi: "Em uống rượu?"



"Uống một chút." Kiều Liễm thành thật trả lời.



Sơ Tranh ngược lại không nói gì, bảo hắn đi vào.



Kiều Liễm vào phòng bếp bưng tất cả đồ ăn ra, Sơ Tranh rửa tay đi ra ăn cơm.



"Cô, em có thể xem điện thoại của cô không?"



"Làm gì?"



"Em muốn xem một chút."



Sơ Tranh liếc hắn một cái, mò di động ra ném qua.



Kiều Liễm cầm điện thoại di động mân mê một lát, rất nhanh trả về.



Sơ Tranh không phát hiện hắn làm gì, ban đêm lật đến danh bạ, mới phát hiện hắn sửa lại tên mình.



Tên trên danh bạ của Sơ Tranh vĩnh viễn là tên gọi, bất kể là ai.



Kiều Liễm đổi tên mình thành "Thân Ái".



Sơ Tranh đổi lại thành tên, để điện thoại di động xuống, trầm mặc một hồi, lại cầm lên, sửa lại như cũ.



Vật nhỏ vui là tốt rồi.



Kiều Liễm tắm rửa ra, ướt sũng đi tới.




Hắn khát vọng chiếm hữu tất thảy mọi thứ thuộc về cô.



Quần áo một đường cởi ra, chờ thiếu niên hơi thanh tỉnh một lát, người đã nằm trên giường.



Sơ Tranh ở phía trên.



Kiều Liễm: "..."



Hình như có chỗ nào đó không đúng.



"Cô... cô giáo..." Kiều Liễm rất nhanh liền không lo nổi không đúng chỗ nào nữa, đầu óc choáng váng, thân thể thẳng thắn bại lộ trước mặt cô.



"Cô, tắt đèn..." Kiều Liễm nhỏ giọng nói.



"Ừm?"



"Có... vết thương. Không muốn cô nhìn..." Thanh âm Kiều Liễm khàn khàn: "Rất khó coi."



Sơ Tranh giơ tay tắt đèn, thân thể căng cứng của thiếu niên cũng thả lỏng ra.



-



Tinh thần của Kiều Liễm phi thường tốt, dậy rất sớm.



"Cô."



Bên ngoài mưa rơi lác đác, làm con người cũng đều mềm nhũn.



Sơ Tranh nằm trên giường, không muốn dậy.



"Cô, dậy thôi." Kiều Liễm nằm ở bên cạnh gọi cô.



Sơ Tranh chê hắn ồn ào, che mặt hắn lại.



Kiều Liễm hôn lòng bàn tay cô, hơi ngứa, Sơ Tranh thu tay lại, xoay người, đưa lưng về phía Kiều Liễm.



Chăn mỏng trượt xuống đến bên hông cô gái, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn của phần lưng, đường cong ưu mỹ trôi chảy.



Kiều Liễm vừa nếm được tư vị ngon ngọt, sáng sớm làm sao có thể chịu được loại dụ hoặc này, kéo chăn mỏng lên che Sơ Tranh lại.



Cũng không dám gọi Sơ Tranh, chuồn ra khỏi phòng, một mình tỉnh táo lại một chút.



Kiều Liễm tỉnh táo một trận, đi làm bữa sáng, chờ hắn vào gian phòng lần nữa, Sơ Tranh đã thức dậy, quần áo đã mặc xong, đang chuẩn bị đi ra.



"Cô, cô giáo, ăn sáng." Vành tai Kiều Liễm hiện lên màu đỏ, không dám nhìn Sơ Tranh.



Sơ Tranh bình thản ung dung, sờ sờ đầu hắn: "Thích quà sinh nhật không?"



Gương mặt Kiều Liễm đều nhuộm lên màu ửng đỏ: "Thích... Thích."



"Ừ, vậy là tốt rồi." Sơ Tranh kéo hắn ra ngoài, cân nhắc lại: "Sang năm tặng em chiếc xe khác. Em thích màu gì? Bằng không thì mỗi màu mua cho em một cái?"



Kiều Liễm: "???"