Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 988 : Bá chủ hồng hoang (16)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đồ Yếm buông Sơ Tranh xuống, hắn vòng qua phía sau, kéo áo khoác ra.



Thiếu nữ thân hình tinh tế, xương hồ điệp hết sức xinh đẹp, nhưng mà...



Đầu ngón tay Đồ Yếm cũng run rẩy lên, trái tim giống như bị người đè ép, ngột ngạt đến khó chịu.



Sơ Tranh không quá quen thuộc bị người nhìn vết thương như vậy.



Thẻ người tốt cũng không được.



Cô giơ tay, kéo y phục lên.



Đồ Yếm đè tay cô lại: "Ngươi bị thương."



"Rất nhanh liền tốt, ta là Thần thú." Ai mà chưa từng bị thương chứ.



"Ta xử lý vết thương cho ngươi."



"Không cần." Sơ Tranh túm một cái, không túm được.



"..."



Đồ Yếm cũng không buông tay, cục diện đột nhiên trở nên giằng co.



Sơ Tranh dứt khoát đứng dậy, áo khoác vốn đang bao trên người cô, lúc này trực tiếp rời khỏi người cô, thân thể xinh đẹp của thiếu nữ không hề báo trước bại lộ trong không khí.



Đồ Yếm sửng sốt một chút, cấp tốc tiến lên dùng y phục bao lấy cô.



Lúc này Sơ Tranh cơ hồ bị hắn ôm lấy, hắn trầm mặt ôm Sơ Tranh, trực tiếp để cô ngồi xuống đùi mình: "Đừng lộn xộn."



Bàn tay Đồ Yếm mơn trớn lưng Sơ Tranh, lực lượng ôn hòa chậm rãi lưu chuyển ra.



Sơ Tranh cảm thấy phía sau lưng hơi ngứa, giống như khi vết thương khép miêng, sinh ra da thịt mới.



Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn hắn.



Ánh mắt Đồ Yếm rơi vào nơi khác, cái cằm kéo căng, từ góc độ của Sơ Tranh, có thể trông thấy đáy mắt âm u tăm tối lạnh lẽo cứng rắn của Đồ Yếm, giữa hai đầu lông mày thật đẹp kia có một ấn ký, lại thêm mấy phần mị hoặc kỳ dị.



Hai loại khí chất quỷ dị nhu hòa vào nhau, cũng không lộ vẻ không hài hòa.



"Ngươi không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?" Đồ Yếm bị nhìn đến không được tự nhiên, thay đổi vị trí lực chú ý của Sơ Tranh.



"Chuyện gì?"



"Chuyện tộc Đằng Xà, ngươi cũng cảm thấy là ta làm sao?"



Hắn làm qua quá nhiều chuyện, một tộc Đằng Xà, Đồ Yếm kỳ thật cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này.



Hồng Hoang nói về hắn thế nào, hắn đều không để ý.



Nhưng không biết vì sao, lại luôn có chút để ý đến cái nhìn của cô.
"Rồi." Trước đó Thôn Tượng từng đề cập đến một câu.



"Ma thú sinh sống ở tận cùng Hồng Hoang, nơi đó lâu dài có sương mù tràn ngập, thú bình thường đi vào, chẳng mấy chốc sẽ tử vong."



"Thế giới này có tận cùng?" Điểm chú ý của Sơ Tranh luôn rất khác biệt.



"Trong Hồng Hoang nói như vậy, có hay không, không rõ ràng." Đồ Yếm nói.



Bởi vì đến chỗ kia, liền bị ma thú ngăn cản, nên cũng không thể đi lên phía trước nữa.



Đồ Yếm chính là ở nơi đó, gặp phải Nguyên Ninh.



Đồ Yếm và Nguyên Ninh đánh nhau một trận ở tận cùng Hồng Hoang.



Trận đánh kia liên tục kéo dài ba ngày ba đêm.



Cuối cùng lấy Nguyên Ninh thua cuộc làm kết thúc.



Nhưng mà Nguyên Ninh hạ chú cho hắn.



Đương nhiên kết cục của Nguyên Ninh cũng không tốt, bị hắn đánh cho nửa tàn phế, nhưng vận khí của y không tệ, vẫn để y chạy mất.



Trước đó Đồ Yếm từng đến Bàn Long nhai.



Đáng tiếc tộc Đằng Xà cũng chưa từng gặp loại chú này bao giờ.



Chưa từng gặp, tự nhiên cũng không có cách nào giải.



Cứ cách một đoạn thời gian, chú này sẽ phát tác.



Giữa lúc phát tác không có quy luật, thời gian dài ngắn không đồng nhất.



Lúc đầu chỉ là thân thể suy yếu, thú hồn bất ổn.



Nhưng phía sau sẽ giống như Sơ Tranh gặp phải, đột nhiên lâm vào hôn mê.



Sơ Tranh âm thầm nghiến nghiến răng.



Quả nhiên Nguyên Ninh mới là kẻ cầm đầu.



Yêu Nhiêu cướp Phượng Hoàng Thạch và Phượng Hoàng tinh huyết của cô cũng là vì y.



"Ngươi muốn Nguyên Ninh?"



Đồ Yếm và Ly Tranh đồng thời nhìn về phía Sơ Tranh.



Nguyên Ninh là người hạ chú, tìm được y, hơn phân nửa có thể tìm được biện pháp giải chú.



Đồ Yếm đuổi theo Nguyên Ninh một đoạn thời gian rất dài, nhưng lần nào cũng để y chạy mất.



"Ta cho là ngươi muốn hỏi ta, vì sao lại đánh nhau với Nguyên Ninh." Đồ Yếm rũ mắt xuống.



Sơ Tranh liếc nhìn Đồ Yếm, không tiếp lời hắn: "Ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta."