Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 987 : Bá chủ hồng hoang (15)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Đi xem sao."



"Đại Vương... Kia là Hung thú đó." Thôn Tượng run rẩy.



Hắn chỉ là một con thú bình thường nho nhỏ, tại sao phải tiếp nhận nhiều chuyện như vậy, ủy khuất đến khóc thút thít.



"Ta còn là Thần thú đây này." So với Hung thú, ta chưa từng thua!



Sơ Tranh hất lông đuôi lên, đi về phía dãy núi bên kia.



Địa bàn của Hung thú không có những thú khác, cho dù có cũng là tiểu đệ của Hung thú.



Sơ Tranh phát hiện bên trong dãy núi có không ít vết tích đánh nhau, nhưng đều không thấy bóng người.



Ngay khi cô lướt qua một ngọn núi cực cao, trông thấy trên ngọn núi có thú đang đánh nhau.



Sơ Tranh không trông thấy Đồ Yếm, ngược lại trông thấy một con hình dạng giống như báo, trên trán có một cái sừng, kéo lấy đuôi mấy con thú, đập từ phía trên xuống, cùng những con thú kia cắn xé.



Đây là Ly Tranh?



Chỉ trong nháy mắt, những con thú kia dồn dập rơi xuống vách núi.



Ly Tranh nhảy vọt trên vách núi mấy cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Tranh bên này.



Hắn nhìn một chút, túm lấy vách núi chạy như bay, Sơ Tranh đi vòng qua, Ly Tranh đã không thấy tung tích.



Ầm ầm ——



Một tiếng sấm rền đột ngột vang lên.



Bầu trời trong nháy mắt tập kết mây đen, tia sáng ảm đạm xuống, đáy lòng Sơ Tranh có chút dự cảm không tốt.



Cái dự cảm này còn chưa rơi xuống, lôi điện đã bổ xuống phía cô.



Ta...X!



Lôi kiếp cũng không đi theo chương trình, nói bổ liền bổ sao?!



【 Tiểu tỷ tỷ, đề nghị cô đừng tránh nha. 】 Vương Giả nhắc nhở Sơ Tranh.



Ta không tránh thì chẳng phải sẽ lạnh sao?



【 Tiểu tỷ tỷ, lôi kiếp này không bổ đến khi cô hóa hình thì sẽ không bỏ qua cho cô đâu. 】 Vương Giả nói.



Trừ cái này thì sao?



【 Đánh chết. 】Giọng điệu của Vương Giả cực kỳ vô sỉ: 【 Tiểu tỷ tỷ, cô chỉ còn một cơ hội kéo ngược lại cuối cùng. Tiểu tỷ tỷ chỉ cần chịu đựng được, thứ này đối với cô sẽ có chỗ tốt, những lôi kiếp này sẽ mang đến cho cô lực lượng cường đại. 】



Có thể chống đỡ nổi lôi kiếp chính là vận may lớn, được trời đất chứng nhận.




"Đừng nói chuyện." Đồ Yếm trầm mặt.



Sơ Tranh nhìn Ly Tranh trước mặt một chút, không tiếp tục lên tiếng.



-



Ly Tranh mang bọn họ vào một hẻm núi, một đường hướng xuống, tiến vào một hang động rộng rãi phía dưới.



"Nơi này an toàn." Ly Tranh nói: "Ta đi ra ngoài trước xem sao."



Đồ Yếm gật đầu.



Ly Tranh có thâm ý khác nhìn bọn họ một chút, quay người rời đi.



Trong sơn động rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ.



"Ngươi biết ta tìm ngươi rất phiền phức không?" Sơ Tranh lên tiếng.



Đồ Yếm nhíu mày, đáy lòng có cảm xúc không rõ bắt đầu phun trào, nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ âm u không kiên nhẫn: "Tìm ta làm gì. Tiểu Phượng Hoàng, ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đừng xen lẫn vào chuyện của ta."



"Ngươi cảnh cáo là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta." Sơ Tranh hỏi đến rất nghiêm túc.



Đồ Yếm: "..."



Đối tượng ta cảnh cáo chính là ngươi.



Đồ Yếm đột nhiên cảm thấy ngón tay hơi nóng, hắn chậm chạp giơ tay ra.



Trên ngón tay dính máu.



Đồ Yếm ôm lấy Sơ Tranh, nhìn ra phía sau lưng cô.



Trên lưng Sơ Tranh là máu thịt be bét.



Trong đầu Đồ Yếm ong ong mấy tiếng, hoàn toàn trống rỗng.



Một khắc cuối cùng kia...



"Vì sao không nói??" Đồ Yếm nhìn Sơ Tranh.



"Nói cái gì?"



"Ngươi bị thương, ngươi không có cảm giác sao?"



"Ồ, không đau." Sơ Tranh không quan tâm, giống như người bị thương không phải cô: "Nghiêm trọng không?"



"..."



Đồ Yếm không biết nên nói cái gì.



"Nếu ngươi không xông lại, ta..." Sơ Tranh im lặng, nhìn Đồ Yếm, thản nhiên nói: "Vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ tốt."