Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 22 : Trường nhạc án [8]

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Yukira



Beta: Kiri



“Chu kính, muội phát hiện huynh rất hay quan sát muội! Chẳng lẽ huynh hơi thích muội?” Phi Yến cười cười nhìn hắn.



Chu Kính nghe nàng nói xong, kinh ngạc một hồi rồi mới ngơ ngác nhìn nàng, một lúc lâu sau mới chật vật mở miệng: “Khó trách lúc nhắc đến Bàng tiểu thư, Bàng huynh thường có chút bất đắc dĩ a, Bàng tiểu thư thật đúng là lời ra kinh người.”



“Huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của muội.” Nàng tiếp tục nói.



“Không hề. Không phải muội đang cố ý đánh trống lảng chứ?” Hắn khôi phục vẻ bình thường.



“Muội cần phải làm thế sao?”



“Không cần.” Chu Kính dừng lại một chút, mở miệng: “Rốt cuộc hung thủ là ai, muội có thể nói cho ta biết không?”



“Không phải huynh là người không tò mò sao?”



Thật ra Phi Yến không muốn nói phát hiện của mình cho bất ai. Nàng không chắc chắn, Chu Kính có nói ra chuyện này không, biết đâu hắn sẽ giúp Bao Chửng tìm ra hung thủ. Cho nên, Phi Yến không thể mạo hiểm.



Hơn nữa, đó là người bị tình nghi, hung thủ cái gì.



Chu Kính nhìn thấu vẻ cự tuyệt trong mắt nàng.



Cười cười không nói nữa, hắn chỉ hơi tò mò thôi, nếu Bàng Phi Yến đã không tin tưởng mình, vậy hắn sẽ không hỏi nhiều.



“Đi thôi.”



Thấy hắn không hỏi nữa, Phi Yến thở phào một hơi.



Đôi khi, có một số việc thật sự rất nhỏ, ngay lúc Phi Yến quyết định không tiếp tục điều tra nữa, nàng lại phát hiện tiểu nhị đã từng tiếp đãi bọn họ cũng có một miếng ngọc bội, bất nhưng hắn đeo ở, nếu như không có người khác làm hắn vấp, nàng thật sự không thể phát hiện, mà ngọc bội kia, giống ngọc bội của Hứa Tứ nhi.



Nếu là người khác nhìn, quả thật không nhìn được gì, nhưng nàng thì khác.
Bao Chửng nhìn mọi người như vậy, khẽ thở dài một cái.



Phi Yến và Công Tôn Sách từ xưa tới nay là tình đầu ý hợp, tuy rằng nói năng có chút không hợp lẽ, nhưng hai người vẫn luôn như vậy. Đều không so đo, nhưng bây giờ có thêm Chu Kính, cho dù hắn ta không hề nói gì, nhưng vẫn là được Bàng Thống đưa tới.



Chỉ mong, tình cảm của bọn họ không xảy ra chuyện gì.



Tuy rằng biết sau này Công Tôn Sách muốn ở bên cạnh Phi Yến cũng sẽ vô cùng khó khăn, nhưng hắn không bao giờ mong bằng hữu của mình bị tổn thương khổ sở.



Dù là Công Tôn Sách hay Phi Yến, đều là bằng hữu của hắn.



“Bao đại ca?” Triển Chiêu phất phất tay, khẽ hỏi: “Hôm nay làm sao vậy, ai cũng đều mất hồn mất vía.”



“Hai người bọn họ ly biệt, chung quy là có chút u sầu.” Phi Yến trêu chọc, mặc kệ Bao Chửng cùng Công Tôn Sách trừng mắt nhìn.



Lúc đầu mọi người đều ngẩn người không hiểu, nhưng chỉ trong chớp mắt Bao Chửng và Công Tôn Sách đã hiểu.



Bao Chửng ho khan, Công Tôn Sách đỏ bừng mặt đứng lên nhìn chằm chằm Phi Yến.



“Muội, muội, muội…”



“Muội làm sao a?”



“Nhục nhã văn phong.” Hắn như sắp bốc hỏa.



Nhìn hắn như vậy, Phi Yến đột nhiên hiểu ra, đây là cổ đại, không phải hiện đại, lời này ám chỉ hai nam tử có điều mập mờ với nhau, tốt nhất là đừng nói, miễn làm người khác phản cảm.



Quy củ đứng dậy cúi người nhận lỗi.



“Muội sai rồi, muội sẽ không bao giờ … nói bậy nữa. Xin lỗi.”



Không ngờ nàng biết áy náy xin lỗi, mọi người lại sửng sốt.