Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 23 : Trường Nhạc án chương kết (thượng)

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Yukira



Beta: Kiri



Dù thế nào, bọn họ vẫn phải khởi hành.



Dọc đường Công Tôn sách và Chu Kính không hề nói gì, hai người bọn họ như vậy làm Phi Yến cảm thấy buồn chán.



“Công Tôn Sách a, tối hôm qua các huynh bận rộn đến khuya à?”



Công Tôn Sách nhìn Phi Yến không nói gì, gật đầu.



Thấy hắn không tiếp lời, Phi Yến buồn bực trong lòng, rốt cuộc hai vị này là mắc bệnh gì thế!



Vì Phi Yến cưỡi ngựa không được giỏi lắm nên đi rất chậm. Chu Kính luôn ít nói kiệm lời, mà Công Tôn Sách lại vì chuyện sáng sớm ở quán trọ mà không biết nên nói gì.



Phi Yến nhìn người này, rồi nhìn người kia, thở dài.



Lúc mọi người đi cùng nhau thật là tốt, ít nhất còn có Triển Chiêu và Sở Sở để nói chuyện a. Bây giờ thật quá ngột ngạt.



Ngay lúc Phi Yến đang chán nản thì tiếng vó ngựa và tiếng kêu vang lên ở phía sau.




Vừa dứt lời, xung quanh càng thêm ồn ào.



“Ngay cả hung thủ cũng không ngờ là tại sao tất cả sở hở của hắn lại biến mất, nhưng ta tin, hắn đã nhanh chóng phát hiện ra là tất cả mọi người đang giúp hắn, tất cả mọi người. Nếu như không phải do một câu nói đùa của Sở Sở nhắc nhở ta. Sợ là bây giờ ta còn chưa tìm được chân tướng. Nàng nói, chẳng lẽ mọi người đều thông đồng với nhau? Bây giờ ta mới hiểu được, thì ra đây chính là điều kỳ lạ.”



“Không liên quan đến bọn họ, là ta, tất cả đều do một mình ta làm.” Tiểu nhị bình tĩnh mở miệng.



Hình như không ngờ hắn đầu thú, Bao Chửng cười khổ một tiếng: “Không phải, không phải ngươi.”



Lúc này Phi Yến cũng hơi giật mình, không phải hắn ư?



“Ngươi chỉ là một trong số đồng lõa. Ngươi, bà ta, mọi người đều là đồng lõa, ba người các ngươi bàn bạc với nhau. Nhưng người hạ thủ, nhất định là chưởng quỹ, ta nói đúng không?”



“Không phải…”



“Đúng vậy. Ngươi nói không sai. Hung thủ là ta. Người giết chết Hứa Tứ nhi, là ta.” Chưởng quỹ ngăn tiểu nhị lại.



Ánh mắt ông rất tĩnh lặng.



“Chuyện này là do ba người các ngươi suy tính, hung thủ cũng là ngươi. Bởi vì trước thời đó ta đã để ý, tiểu nhị thuận tay trái. Mà cây đao kia, vết đâm nhất định là do tay phải tạo thành, cho nên chỉ có thể là ngươi. Quá nhiều người gây nhiễu, cho nên, chúng ta không phát hiện ra điểm khác thường ở hiện trường. Thật ra nếu suy nghĩ đơn giản, hung thủ rất rõ ràng. Bởi vì ngoại trừ chưởng quỹ nhà ngươi, ai có thể dùng rượu quý của quán này. Hứa Tứ nhi không uống rượu lại có rượu vẩy đầy đất, đó là để tế lễ, dùng loại rượu tốt nhất truy điệu thân nhân đã chết.”