Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 50 : Hái hoa tặc [5]

Ngày đăng: 18:02 19/04/20


Edit: Kiri



Phi Yến mất nửa ngày để thiết kế cơ quan, hơn nữa mỗi nhà một khác, ánh mắt Công Tôn Sách nhìn nàng dường như lại sáng hơn một chút.



Điều này khiến Bàng Thống vốn thấy hắn coi như thuận mắt lại không vừa mắt.



Tiểu tử này dám mơ ước muội muội muội rõ rành rành như thế, thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn, nhưng vẫn phải nhẫn.



(Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn: cái này còn nhịn được thì có cái gì không nhịn được)



Nhìn thấy ánh mắt sắc như đao của Bàng Thống bay về phía mình, Công Tôn Sách coi như không có gì, ra vẻ bình tĩnh.



Thật ra hắn vẫn có suy nghĩ của mình, khoảng cách giữa mình và Phi Yến dù cả hai đều chưa từng nhắc tới nhưng hắn không thể coi như không có gì, trước kia hắn nghĩ chỉ cần đoạt được Trạng Nguyên thì sẽ đến phủ Thái sư cầu hôn, hắn còn nhỡ rõ hình ảnh lúc Phi Yến đồng ý với hắn.



Nhưng dường như chỉ trong chớp mắt đã là cảnh còn người mất, tuy rằng Phi Yến càng ngày càng ăn ý với hắn nhưng càng ngày càng giống bằng hữu, không có tình cảm nam nữ trong đó, đôi lúc đêm khuya hắn mơ về ngày trước cũng thường thường kích động, nhưng lại không biết phải thay đổi như thế nào.



Phi Yến càng ngày càng có khả năng không cần hắn. Thậm chí hắn đã không dám nghĩ có phải sẽ có một ngày Phi Yến sẽ cách hắn càng ngày càng xa?



Nghĩ đến chuyện nàng sẽ ở bên một người nam nhân khác còn hắn cũng sẽ nắm tay một nữ tử xa lạ không biết mặt lạnh nhạt chào hỏi với nàng, Công Tôn Sách liền cảm thấy lạnh thấu xương.



Hắn luôn rất cố kỵ trước mặt nàng, cũng không thể tự tiện hỏi nàng một câu, muội có thích ta không.



“Sao huynh ngẩn người thế?” Phi Yến thấy Công Tôn Sách nhìn nàng ngẩn người thì khó hiểu hỏi.



Thấy nàng không hiểu phong tình như thế, Bàng Thống yên tâm cười cười.



Còn Công Tôn Sách cũng không suy nghĩ lan man nữa.



Mọi người về đến phủ Bát Hiền Vương liền gặp Bát Hiền Vương đang nói gì đó với Bao Chửng.



“Sao vậy?” Hôm qua nàng vội vàng đi thiết kế cơ quan nên cũng không hề hỏi qua tiến độ tra án thế nào rồi.



“Chúng ta đã khoanh vùng vài người, hơn nữa vụ án năm đó, ta còn có vài điểm nghi hoặc.” Bao Chửng nhíu mày.



“Vụ án năm đó có vấn đề ư?” Phi Yến thật không ngờ, không phải đã nói là kinh động đến Hoàng thượng sao? Nếu đã kinh động đến Hoàng thượng thì sẽ không thể tùy tiện kết án chứ.



“Đúng.”



Mọi người đều trở nên nghiêm túc.



“Ta lật giở hồ sơ xem thì thấy có mấy điểm đáng ngờ, đầu tiên chính là hung thủ, tiểu công tử phủ Khang Quận vương Triệu Triết Nam năm đó quả thật phong lưu nổi tiếng nhưng chưa từng có hành vi khi nhục con gái nhà lành, mà lúc đó nguyên nhân Lâm gia nháo lớn như thế là vì hai người bị bắt gian tại giường. Nhưng từ đầu đến cuối, Triệu Triết Nam cũng không hề nhớ rõ tình hình cụ thể lúc đó. Thậm chí ta còn có một cảm giác không tốt, Triệu Triết Nam này có phải là bị oan không. Cả cái chết của Triệu Triết Nam nữa, hắn bị bắt vào tù không đến một năm thì tự sát, thi thể được Triệu gia nhận về, đây là vấn đề thứ hai, có khi nào Triệu Triết Nam chưa chết không? Ta đã hỏi Bát Hiền Vương, quả thật trên giang hồ có một loại ngất dược.”



Nếu Triệu Triết Nam đã không chết, có thể chính là hắn ta không?



Bọn họ đều đã nghĩ tới đây nhưng Công Tôn Sách lập tức đưa ra nghi vấn của mình.



“Nếu Triệu Triết Nam đã oan uổng thì sao Lâm tiểu thư không nói gì, chẳng phải nàng ấy tự sát luôn ư.”



“Lâm tiểu thư bị trúng dược nên hoảng loạn.”



“Lâm tiểu thư trúng dược, vậy có khả năng Triệu Triết Nam cũng trúng.” Phi Yến bình tĩnh nói.



“Đúng, ta cũng nghĩ vậy.” Bao Chửng gật đầu.



“Vậy huynh nói đã có mấy đối tượng hoài nghi, là ai thế?”




Nhưng nàng chợt nhớ ra một điều đã xem qua ở hồ sơ.



“Tuy rằng năm đó tất cả quan viên Bộ Hình đều liên quan đến vụ Bạch Sắc Hương La, nhưng người điều tra đầu tiên, trừ lão Thượng thư Bộ Hình thì chính là Lâm đại nhân, Hứa đại nhân, Tống đại nhân. Tuy rằng nói là lão Thượng thư chủ quản nhưng tuổi đã lớn, hơn nữa ba vị này đều là môn sinh của ông nên ba người họ cũng điều tra, giờ thiên kim Lâm đại nhân, Hứa đại nhân đã gặp chuyện không may, vậy Tống đại nhân thì sao?”



Lời này của Công Tôn Sách mọi người đều nhất trí.



“Không chỉ vậy, sau buổi cúng tuần ngày mai ta đề nghị mời ba vị Lâm đại nhân, Hứa đại nhân và Tống đại nhân đến, hỏi lại tỉ mỉ vụ án hai mươi năm trước. Ta không tán thành việc tra án ngầm như thế này. Dao sắc chặt đay rối mới là việc nên làm. Các ngươi cũng biết hậu quả chúng ta không chịu nổi, ta có lòng tin với cơ quan của mình nhưng chúng ta phòng được một lần không phòng được mãi. Giờ toàn kinh thành đều hoảng sợ, chẳng lẽ để Hoàng thượng giải tán Bộ Hình sao?”



Phi Yến nói hơi khó nghe nhưng cũng là nói thẳng, suy nghĩ về vụ án của mọi người cũng không giống nhau.



Thấy ánh mắt của Phi Yến và Công Tôn Sách, Bao Chửng gật đầu đồng ý.



“Được, các ngươi đã khăng khăng thì chúng ta làm vậy đi, Phi Yến, hy vọng đề nghị của muội đúng.” Bao Chửng thở dài.



“Dù thế nào cũng nên thử xem, Bao Chửng, tra án, huynh suy nghĩ đương nhiên là đúng nhưng cũng rất mất thời gian. Huynh không biết sao, mỗi lần huynh phá án đều mất rất lâu sau đó người chết cả đám. Cuối cùng kẻ đáng chết hay không đáng chết đều chết sạch, tìm được hung thủ thì sao? Như là vụ lần này, hái hoa tặc đã hại nhiều cô nương như thế, chúng ta không thể tiếp tục ngồi đây phân tích được, phải chủ động lên.”



“Phi Yến, sao muội lại nói thế với Bao đại ca.” Sở Sở nghe Phi Yến nói xong thì cảm thấy hơi không thoải mái.



Nhưng Bao Chửng lại không lên tiếng, chỉ trầm tư.



” Phi Yến không có ác ý, muội ấy chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi.” Công Tôn Sách nói đỡ cho Phi Yến.



“Công Tôn đại ca.” Sở Sở cũng thở dài.



Phi Yến nhìn sắc mặt mọi người, cũng không để trong lòng: “Ta nhìn việc không nhìn người, các ngươi cứ tự cân nhắc.”



“Ta biết.” Bao Chửng cười cười.



Tại sao Phi Yến có thể nói trắng ra thế với Bao Chửng ư? Hoàn toàn là vì nàng tin tưởng nhân phẩm Bao Chửng, đây không phải phim cẩu huyết.



Bao Chửng và Công Tôn Sách đều là những thiếu niên nhiệt huyết, nàng có nói thẳng cũng không sao cả.



Nếu tất cả mọi người có chung mục tiêu thì nói thẳng có làm sao đâu? Tra rõ án sớm ngày nào hay ngày ấy.



“Bao Công tử, Công Tôn công tử, Bàng công tử…… Vương gia đã bảo phòng bếp sắc một ít thuốc bổ, ta đã bảo nha hoàn bưng lại đây……” Đúng lúc này quản gia Bát Vương phủ bước đến nói.



Mấy ngày nay điều tra, trừ ngày đầu có phần mất ăn mất ngủ những ngày sau quả thật không tồi, Bát Hiền Vương dù không giúp gì nhiều ở chuyện tra án nhưng làm rất tốt công tác chăm sóc.



Mỗi ngày sắc cho họ ít thuốc bổ, nói là bọn họ cần đại bổ.



Thật ra Phi Yến hơi khó hiểu, Bát Hiền Vương hình như có ý trốn tránh nàng, Bát Hiền Vương đã nhiều tuổi, lại là trọng thần trong triều, đương nhiên là tâm tư kín đáo, Phi Yến đối với ông có điểm khác lạ sao ông lại không phát hiện ra. Tuy rằng Phi Yến tự biết là do ông khiến mình có cảm giác quen thuộc nhưng Bát Hiền Vương không hiểu thì lại hoàn toàn khác.



Bóp chết vấn đề từ khi nó mới nảy sinh là nguyên tắc làm người của ông, như thế vẫn tốt hơn là để Bàng Thái sư nói mình dụ dỗ Bàng Phi Yến.



Hơn nữa ông cũng nhận ra khi Bàng Phi Yến nói chuyện với ông, Bàng Thống đặc biệt căng thẳng, chắc Bàng Thống cũng đã phát hiện ra sự khác biệt này.



Cho dù nghe nói Công Tôn Sách và Bàng Phi Yến là một đôi tiểu tình nhân nhưng ông quan sát chúng thấy cũng không có gì đặc biệt.



Ông là người thận trọng, để tránh sau này xảy ra vấn đề không mong muốn, hẳn là vẫn nên ít xuất hiện đi.



Bằng không nếu thật sự phát triển ra cái gì thì ai cũng lúng túng.



Phi Yến đương nhiên không biết, chuyện nàng chẳng để trong lòng lại thành mối suy tư của nhiều người khác….