Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 51 : Hái hoa tặc [6]

Ngày đăng: 18:02 19/04/20


Edit: Kiri



Vào buổi cúng tuần cho Hứa tiểu thư, Phi Yến gặp được không ít quan viên Bộ Hình.



Nhìn thấy vẻ bi thương trên mặt họ, nàng hiểu bi thương này không chỉ dành cho một thiếu nữ còn xuân sắc đã rời nhân thế mà còn vì không biết lúc nào vận đen kia sẽ ập xuống đầu họ.



Phi Yến siết chặt nắm tay, đôi khi nàng cũng oán chính mình sao không thể phá án nhanh một chút.



“Lâm đại nhân đến……” Phi Yến nhìn qua đó, đây là phụ thân Lâm Chỉ Tình, Bộ Hình Lâm đại nhân, chưa hề già, chính trực tráng niên, nhưng chắc cũng vì vừa để tang ái nữ nên sắc mặt có chút âm trầm.



Lâm đại nhân đi qua vỗ vỗ bả vai Hứa đại nhân, Hứa đại nhân thở dài với ông.



Hai người yên lặng không nói gì.



Chẳng phải là giống nhau ư? Đều đau khổ vì tên hái hoa tặc kia mà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.



Tất cả mọi người đều rất đau thương, Phi Yến đứng ở một góc sáng sủa đánh giá từng người, nàng cũng không hoàn toàn cho rằng hung thủ nằm trong những nghi phạm kia, cũng có thể là người khác.



Mà người khác kia, có lẽ rất hiểu biết các nàng.



Phi Yến cứ quan sát tỉ mỉ như vậy, hy vọng có thể phát hiện ra đầu mối mới.



Hứa đại nhân và Lâm đại nhân đương nhiên là rất đau lòng, hai người đứng ở đó làm người ta cảm thấy rất thê lương.



“Lão phu nhân, từ từ thôi ạ.” Một nha hoàn đỡ một phu nhân đã có tuổi bước vào.



Nước mắt bà rơi như mưa nhưng không hề lên tiếng.



Phi Yến biết bà, đó là bà nội của Hứa tiểu thư.



Nghe nói là vì Hứa tiểu thư qua đời nên ốm đau nằm trên giường nhưng không ngờ hôm nay lại đến đây.



Mọi người đều biết, lão phu nhân này yêu thương Hứa tiểu thư nhất.



Tuy rằng Hứa đại nhân rất đau lòng nhưng vẫn lập tức qua đỡ mẹ mình.



Mà bà lão này khi nhìn thấy Lâm đại nhân rõ ràng hơi rùng mình một cái nhưng rồi lập tức mở mắt nhìn, trong mắt trừ đau lòng còn có….. chán ghét?



Phi Yến không xác định được mình có nhìn nhầm hay không vì mọi thứ lại trở lại bình thường giống như lúc nãy không hề có chuyện gì xảy ra.



Thật sự không có ư? Phi Yến tự nhận mình đầy khuyết điểm nhưng cũng tự biết mình quan sát kỹ càng tỉ mỉ hơn nữa chưa bao giờ hoài nghi bản thân.



Dù khi nhìn lại đã bình tĩnh như thường nhưng nàng tin chính mình, tin mình vừa nãy đã thấy tia chán ghét trong mắt lão phu nhân, tại sao thế?



Chuyện của Hứa tiểu thư cũng không phải chuyện vẻ vang gì nên không phải tất cả trọng thần trong triều đều đến nhưng người Bộ Hình vẫn đến đầy đủ, thường thì cúng tuần không phải đưa tang, không đến mức nhiều người đến như vậy, hẳn là cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên đi.



Phi Yến cho người ta cảm giác tồn tại rất thấp, dù đứng ở chỗ sáng cũng không có ai nhìn thấy nàng.



Nàng chọn vị trí này chính là để nhìn thấy tất cả phản ứng của mọi người.



Đứng một lát rồi nàng rời khỏi Hứa gia, đương nhiên Bàng Thống lo lắng cho nàng nên đi ra theo.



“Muội nhìn người bên kia đi.” Bàng Thống hạ thấp thanh âm đến mức thấp nhất, ánh mắt đảo qua một góc tường không xa đại môn Hứa gia, một nam nhân trẻ tuổi đang đứng đó, nhìn Hứa gia với vẻ mặt kỳ quái.
“Nghe nói là tổ phụ đã nghĩ cách, tổ phụ có ơn cứu mạng với một người nên người kia đã lén đưa ngất dược cho Nhị thúc ta. Thật ra ông ấy cũng rất đáng thương, các ngươi không biết đâu, ta đã nghe phụ thân nói qua, lúc Nhị thúc trở về đã không khác gì một phế nhân.” Nàng cắn môi nhưng không khóc.



“Phế nhân?” Phi Yến khó hiểu.



Nhưng Bàng Thống lập tức hiểu ra: “Bộ Hình dụng hình.”



Triệu Tử Phong gật đầu: “Phải, hai chân ông ấy đã bị phế đi còn bị bệnh rất nặng, lúc ấy ngất dược có thể khiến người khác tin là vì ông ấy đã thật sự hấp hối. Sau đó tổ phụ và phụ thân phải lén tìm rất nhiều danh y, cuối cùng mới nhặt lại được một mạng của ông ấy.”



Nàng dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Sau đó Triệu gia chúng ta suy tàn, Nhị thúc chỉ cố chống đỡ được thêm bảy tám năm rồi cũng mất. Trước khi chết, ông ấy luôn nói với phụ thân ta hãy tìm ra chân tướng.”



Nhìn bộ dáng kiên cường của nàng ấy Phi Yến cũng hiểu được nỗi khổ sở trong đó.



“Ai đã cứu Nhị thúc ngươi?” Phi Yến không thể không hỏi.



Triệu Tử Phong lắc đầu: “Ta không biết, lúc đó ta còn chưa sinh ra.”



“Vậy năm đó nhà ngươi nói gì về vụ án này, ta muốn biết một số chi tiết mà chúng ta không biết.” Nàng cũng không quá tin tưởng hồ sơ của Bộ Hình.



“Nghe nói lúc ấy cũng không phải Nhị thúc ta đến chùa miếu đó một mình, ông ấy đi cùng mấy người bằng hữu, sau đó ngẫu nhiên gặp Lâm tiểu thư, bọn họ liền xúi giục ông ấy qua đó. Lúc ấy Khang Quận Vương phủ là nhà nào, sao Nhị thúc ta có thể để người khác khích bác mình. Liền qua đó đùa giỡn Lâm tiểu thư. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Nhị thúc thấy bụng không thoải mái đi nhà xí sau đó thì mất tri giác. Rồi cuối cùng thì chính là điều các ngươi đã biết. Đến khi Bộ Hình điều tra ra Nhị thúc ta thực sự đã mua Bạch Sắc Hương La thì ông kiên quyết chưa từng dùng nhưng dược kia lại ít đi một phần nên nhà chúng ta không thể giải thích nổi.”



Nếu Triệu Tử Phong không nói dối thì chuyện năm đó quá kỳ lạ.



“Vậy các ngươi tra xét nhiều năm như vậy mà không có manh mối gì à?”



Khang Quận Vương phủ năm đó cũng là một đại gia tộc, sao có thể không tra ra gì?



Triệu Tử Phong cười khổ: “Nếu lúc Nhị thúc chưa xảy ra chuyện thì quả có khả năng nhưng sau đó tất cả mọi người chèn ép nhà chúng ta. Tại sao tổ phụ và cha ta lại đi sớm như vậy, là vì bọn họ lao lực quá độ.”



“Nhưng oán niệm của tổ phụ và phụ thân ngươi đối với việc này sâu như vậy, dù có bị chèn ép cũng sẽ tra.”



Triệu Tử Phong hơi sửng sốt rồi chậm rãi gật gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta có tra. Nếu không tra sao hôm nay ta lại đứng trước cửa Hứa gia. Thật ra tổ phụ và phụ thân đều đoán vụ Bạch Sắc Hương La năm đó không hướng về Lâm gia mà hướng về nhà chúng ta. Cũng có thể là thù hận cả hai nhà. Nhưng giờ xem ra thật sự là một mũi tên trúng hai đích. Giờ Lâm gia chỉ có một mình Lâm đại nhân tại vị. Hơn nữa chắc các ngươi cũng không biết Lâm đại nhân này không phải con ruột Lâm gia.”



Bàng Thống và Bàng Phi Yến liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.



“Không phải nói Lâm đại nhân là đường huynh của vị Lâm tiểu thư bị hại kia sao?”



Triệu Tử Phong lắc đầu: “Đúng vậy nhưng trước đó phụ thân Lâm đại nhân ra chiến trường bị thương chỗ đó nên không thể có con mới nuôi Lâm đại nhân này.”



Bàng Thống nghe nàng ấy nói tự nhiên như vậy thì hơi mất tự nhiên.



“Lâm đại nhân không phải con ruột của Lâm gia thì có liên quan gì đến chuyện này?” Phi Yến hỏi.



“Lâm đại nhân không phải người Lâm gia thật sự thì chưa chắc đã muốn tốt cho vị đường muội kia nên chưa chắc đã tra án cẩn thận. Cha ta vẫn hoài nghi Lâm đại nhân, Hứa đại nhân và Tống đại nhân có liên quan đến chuyện này, hay nói cách khác bọn họ đã tra ra gì đó nhưng vẫn phán án theo chứng cứ bên ngoài này. Có thể là một chuyện không ai để ý tới nhưng vẫn có thể bao che cho hung thủ thật sự.”



Phi Yến nghĩ đến chuyện lúc nãy Hứa lão phu nhân có vẻ không thích Lâm đại nhân nên hỏi: “Hứa gia và Lâm gia có thật sự giao hảo không?”



Triệu Tử Phong kinh ngạc nhìn Phi Yến: “Sao ngươi biết?” Rồi hơi dừng lại một lát mới tiếp tục nói.



“Đúng vậy, thật ra không phải Hứa gia và Lâm gia không giao hảo mà là quan hệ giữa Hứa tiểu thư và Lâm tiểu thư không tốt. Mấy năm gần đây ta luôn theo dõi bọn họ, tuy rằng ta thế đan lực bạc nhưng vẫn biết một số chuyện. Ngươi luôn chạy linh tinh làm sao hiểu được, các tiểu thư ở kinh thành này cũng phân phái. Đương nhiên, phụ thân bọn họ đều là quan viên Bộ Hình nên tiếp xúc với nhau nhiều cũng là thông thường. Nhưng ngươi cũng biết trong cùng một Bộ đương nhiên có cạnh tranh. Lâm đại nhân được coi trọng hơn một chút mà Lâm tiểu thư lại xinh đẹp có tài nên các tiểu thư khác có chút xa lánh Lâm tiểu thư. Lâm đại nhân cực kỳ che chở cho Lâm tiểu thư nên từng trách cứ Hứa tiểu thư bắt nạt Lâm tiểu thư.”



Khó trách, khó trách Hứa lão phu nhân không thích Lâm đại nhân, còn âm thầm lườm ông ta một cái.