Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 67 : Mê án cung đình [8]

Ngày đăng: 18:02 19/04/20


Edit: Kiri



Lời Phi Yến nói làm Hoàng thượng trầm tư, hắn nhìn Phi Yến tựa tiếu phi tiếu: “Tại sao Trẫm lại không nạp ngươi? Ngươi đã nghĩ vậy thì tại sao vừa nãy còn hỏi Trẫm?”



“Có lẽ vừa rồi ta còn không dám xác định nhưng thái độ của Người đã nói cho ta biết Người đã không còn muốn nạp ta nữa rồi. Thật ra ngẫm lại cũng phải, Người và ta vốn không tương xứng. Hằng ngày Người cẩm y ngọc thực, suy nghĩ chuyện đại sự thiên hạ chúng sinh. Nhưng ta thì khác, nếu tra án ta sẽ không cố kỵ giống như một dã nha đầu, vừa vô lý vừa lỗ mãng, chúng ta vốn đã không giống nhau.”



Hoàng thượng nghe nàng nói xong mới nở nụ cười: “Vì không phải tiến cung mà ngươi sẵn sàng tự hủy hoại chính mình?”



Phi Yến lắc đầu: “Không phải, ta chỉ nói thật. Hoàng thượng nên biết ta nói một là một.”



Hoàng thượng thở dài bước xuống đứng trước mặt Phi Yến, Phi Yến cũng không né tránh, cũng không kích động mà chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn.



Hắn xoa đầu nàng, sắc mặt hơi dao động nhưng ngay lập tức đã trở lại như cũ.



“Trẫm sẽ không triệu ngươi tiến cung, ngươi vốn không thích hợp với cuộc sống trong Hoàng cung.”



Những lời này chẳng khác gì kim bài miễn tử, rốt cuộc Phi Yến mới thả lỏng, quỳ xuống dập đầu rồi rời đi.



Có lẽ, từ nay về sau nàng nên ít tiếp xúc với Hoàng gia hơn, ít đến nơi này mới tốt.



Nơi này chẳng thích hợp với nàng tý nào.



Thu Yến và Bàng Thống đều đang chờ ở cửa cung cách đó không xa.



Không hổ là vợ chồng, Thu Yến cũng xoa xoa đầu Phi Yến: “Tam muội muội trưởng thành rồi, thậm chí còn có thể bảo vệ tỷ tỷ.” Trong giọng nói có nét phiền muộn.



“Tỷ tỷ ở trong cung phải cẩn thận hơn đấy.”



Thu Yến mỉm cười gật đầu.



“Tỷ không thể xuất cung, cũng không thể phụng dưỡng ca ca và phụ thân, Tam muội muội, muội phải chăm sóc phụ thân, người già rồi, tính cách lại cố chấp, chỉ ăn mềm không ăn cứng. Tam muội, vì chuyện của nhị muội nên phụ thân mới oán hận mấy người Bao Chửng Công Tôn Sách, muội cũng phải quan tâm đến tâm tình của người, không thể xằng bậy.”



Dù có nghĩ thế nào, Phi Yến cũng đều gật đầu: “Muội biết, tỷ tỷ yên tâm. Ở nhà có chuyện gì thì cũng vẫn là người thân. Tỷ ở trong cung thì khác, phải cẩn thận, cẩn thận người bên cạnh, cũng phải để ý tỳ nữ, miễn cho bị liên lụy. Việc Thải Hà, nhất định không thể lặp lại.”



Bàng phi cười: “Muội còn dạy tỷ nữa, yên tâm đi.”




“Ca, không phải là bị nói trúng tim đen nên chạy đấy chứ?” Nàng cũng không định bỏ qua cho Bàng Thống, tiếp tục trêu ghẹo.



Bàng Thống nhìn nàng, đúng lý hợp tình nói: “Nha đầu nhà muội, chuyện của mình còn chưa xử lý tốt đã trêu chọc ta, dù có chuyện thì sao, chúng ta nam chưa hôn nữ chưa gả.”



Phi Yến nhìn hắn như thế cười gật đầu: “Đúng vậy, nam chưa hôn nữ chưa gả, ca ca phải nắm chắc cơ hội, danh môn thực nữ chưa chắc đã thích hợp với huynh, tuy rằng Triệu Tử Phong được nuôi dưỡng như nam tử từ nhỏ nhưng phong tư hào sảng, làm người ngay thẳng, cũng có phong thái danh gia, thật ra cũng hợp Bàng gia chúng ta.”



Nhìn nàng nghiêm trang nói thế Bàng Thống lắc đầu, nha đầu này, còn muốn quản cả chuyện của hắn nữa.



“Được rồi được rồi, muội tự quản mình là được, ta đi đây.”



“Được, ca ca, mơ đẹp nhé.” Nàng trêu chọc.



Hôm sau.



Phi Yến đến chỗ mấy người Bao Chửng ở, Sở Sở ra mở cửa thấy là Phi Yến liền kinh hỉ không thôi, vội vàng gọi mọi người, bộ dáng buồn bực của Công Tôn đại ca mấy ngày nay cũng khiến họ lo lắng.



Quả nhiên Công Tôn Sách cực kỳ kinh hỉ, biết được mọi chuyện đã xong liền gật đầu một cái.



Thật ra Công Tôn gia đã sớm gọi Công Tôn Sách quay về Lư Châu, nhưng hắn lo cho Phi Yến nên trì hoãn chưa về, biết lần này Phi Yến đã giải quyết xong vấn đề, Hoàng thượng cũng sẽ không có suy nghĩ gì khác hắn mới thở phào nhẹ nhõm được một gơi.



Phi Yến biết Công Tôn gia thúc giục Công Tôn Sách thì hơi ngừng rồi mặt hơi ửng hồng: “Công Tôn đại ca, sắp Tết rồi, huynh mau quay về Lư Châu đi, quay lại đây sau, dù không quay lại…… ta cũng có thể đến Lư Châu, sắp hết năm rồi, nếu còn không đi sẽ không kịp đón năm mới.”



Sắc mặt Công Tôn Sách hơi rối rắm nhưng nghĩ tới lời Phi Yến nói, dù thế nào hắn cũng không thể để mặc cha mẹ đón năm mới một mình ở Lư Châu, nếu thế là hắn bất hiếu.



“Ta đã chuẩn bị sẵn ngựa rồi, nàng ở kinh thành phải cẩn thận, tuy rằng…. tuy rằng Hoàng thượng đã thôi nhưng ta vẫn hơi bất an, nếu có chuyện gì thì nhớ đi tìm Bao Chửng, người thông minh nhất thiên hạ không phải bất tài.”



Bao Chửng nghe hắn nói như vậy thì trên trán hiện một đống vạch đen nhưng đương nhiên Bao Chửng hiểu tình cảm của Công Tôn Sách dành cho Phi Yến.



“Yên tâm đi, đừng nói Phi Yến có phủ Thái Sư làm chỗ dựa, dù không có chẳng phải vẫn còn một đám bằng hữu đây sao?”



Công Tôn Sách gật gật đầu, quả thật hắn không thể trì hoãn thêm nữa.



Hai ngày sau, Công Tôn Sách rời đi.