Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 62 : Bộc bạch

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Thời điểm uy hiếp Lâm Tông, Thẩm Tiêu đều là bộ dáng cao cao tại thượng, giống như hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, nhưng vừa lên xe, sắc mặt của hắn liền trầm xuống.



Lâm Tông tuy rằng chỉ là hạng tép riêu, cũng không có kỹ xảo gì, đơn giản chính là muốn đánh chiêu bài "tình thân" sau đó lừa chút tiền.



Muốn thu thập tên này, hoàn toàn có thể đem việc giao lại cho Đỗ Huy hoặc là vệ sĩ bên kia xử lý.



Nhưng Thẩm Tiêu vẫn là sau khi hoả bạo, chính mình ra mặt đi thu thập Lâm Tông.



Trợ lý Đỗ khả năng sẽ cho rằng hắn chỉ là sốt ruột bảo vệ Thẩm Du, nhưng chính Thẩm Tiêu hiểu rõ, có trong nháy mắt, trong lòng hắn thật sự hoảng sợ.



Thẩm Tiêu một chút tự tin đều không có, hắn cũng chỉ là ở đó hư trương thanh thế mà thôi.



Hắn cũng không sợ Lâm Tông nhấc lên sóng gió, hắn lo lắng chính là, Thẩm Du sau khi biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào.



Cô có thể muốn cùng những kẻ cùng chung huyết thống kia nhận lại nhau không?



Có thể hay không sẽ bị người khác mê hoặc, sau đó một lòng muốn rời bỏ hắn?



Tuy rằng Thẩm Tiêu không cho phép loại tình huống này xuất hiện, nhưng nếu như đâu?



Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Tiêu liền rất táo bạo.



Những người đó nếu đã biến mất hai mươi năm, vậy vì cái gì không tiếp tục biến mất?



Liền trong lúc Thẩm Tiêu một thân lệ khí mà suy gẫm xem có cần thuê hắc đạo đến triệt hết đám người không thể hiểu được kia hay không, Thẩm Du đột nhiên gọi tới, kịp thời ngăn trở cảm xúc tiêu cực trong hắn ngày càng lan rộng.



"Anh, tối nay có về nhà ăn cơm không?"



Đầu dây bên kia, âm thanh non nớt nhỏ nhẹ truyền đến, còn mang theo một chút ý cười.



Giống như một sợi lông chim, nhẹ nhàng nhẹ nhàng phe phẩy ở trong lòng hắn, nháy mắt xua đi một thân lệ khí.



Thẩm Tiêu hiện giờ rất muốn nhìn thấy Thẩm Du, sau đó đem người gắt gao ôm vào trong ngực.



"Chờ anh." Hắn nhẹ giọng nói.



***



Thẩm Du cúp điện thoại, mặt đỏ bừng bừng, cô thế nhưng bị hai chữ "chờ anh" của Thẩm Tiêu làm cho mềm nhũn.



Chú Lý bưng chén canh xương hầm lên, thấy Thẩm Du đang ngồi vỗ vỗ mặt, liền rất là kỳ quái mà hỏi "Tiểu thư làm sao vậy? Mặt đỏ quá."



Thẩm Du chớp chớp mắt "Chắc là do máy sưởi."



"Phải không? Để chú chỉnh xuống thấp một chút?"



Thẩm Du vội vàng xua tay "Không cần không cần, ấm ấm như vậy khá tốt, anh cháu nói sắp về tới rồi."




Thịt quả màu trắng, chua chua ngọt ngọt này cô cực kỳ thích, nhưng Thẩm Tiêu ngồi lột lại rất ghét bỏ, hai bàn tay đều dính nhớp!



Nhưng mà, tiểu hài tử thích ăn, hắn cũng liền miễn cưỡng chịu đựng.



Ăn trái cây xong, Thẩm Tiêu liếc nhìn đồng hồ một cái, sau đó đưa cô lên lầu.



***



Trong phòng thực an tĩnh.



Đèn cũng chưa kịp bật, chỉ có ánh sáng bên ngoài le lói hắt vào, Thẩm Tiêu đi thẳng vào trong, chuẩn bị đem người thả lên trên giường.



Đột nhiên, hắn nghe được người trong ngực mở miệng "Chiều nay anh đi ra ngoài, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"



Thẩm Tiêu nhướng mày, cúi đầu nhìn cô, trong phòng ánh sáng tối tăm, hắn thấy không rõ lắm biểu tình trên mặt Thẩm Du.



"Tại sao hỏi như vậy?"



Thẩm Du ôm cổ hắn, cau mày trả lời "Bởi vì đêm nay trông anh không vui."



"Em nhìn ra được?"



"Anh bình thường đều tìm cách chọc ghẹo em, nhưng đêm nay không có." Thẩm Du nhẹ giọng nói.



Thẩm Tiêu tiếp tục hướng đến mép giường, sau đó chính mình ngồi xuống, lại đem cô đặt ở trên đùi mà ôm.



Trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên hỏi "Về sau em sẽ bỏ anh mà đi sao?"



Lần này đến phiên Thẩm Du kinh ngạc "Vì cái gì lại hỏi như vậy?"



Thẩm Tiêu lại đổi cách khác mà nói "Thì anh luôn bắt nạt em, có phải lúc nào trong đầu cũng muốn bỏ đi hay không?"



Thẩm Du nghĩ nghĩ, trả lời "Trước kia xác thật có nghĩ tới, nhưng gần đây không còn nữa. Chỉ cần anh đừng động một chút liền nổi giận lung tung, chúng ta liền có thể vui vẻ mà ở chung. Còn sau này sao, ai có thể nói trước được cái gì..."



Thẩm Tiêu càng siết chặt lấy eo nhỏ, sau đó đem đầu vùi vào hõm vai Thẩm Du, khàn khàn giọng hỏi "Tiểu Du, nếu anh thật lòng, nghiêm túc theo đuổi em. Em có thể vẫn luôn ở lại bên cạnh anh như bây giờ không?"



Bởi vì ghé vào trên vai cô, thanh âm của hắn nghe ra đặc biệt rầu rĩ, còn có chút yếu ớt.



"Anh cũng chỉ còn lại có mình em, đừng bỏ đi." Hắn nói.



Thẩm Tiêu hôm nay rốt cuộc minh bạch được một việc, mặc kệ là người nhà hay người yêu, toàn bộ tâm tư cùng cảm tình của hắn...cũng chỉ có duy nhất một người như vậy để ký thác.



———



🌙: hời ơi ngủ quên các má ơi, huhu