Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 115 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Yến ca, không phải ngươi bị mù sao! Sao tìm chỗ chuẩn thế, này là do vầng sáng tán gái của nhân vật chính chiếu rọi hả!



Mà sao lại đột nhiên chuyển từ nam hai khổ tình thành bá đạo tổng tài vậy?!



Ngươi có thể cầm một cái kịch bản từ đầu đến cuối được không, cứ nhảy số liên tục thế này, ta không biết phải làm sao đối diễn hết đó!



Tiêu Dư An vô thức vươn tay đẩy Yến Hà Thanh, nhưng càng đẩy ra thì người kia lại càng áp sát lại.



Đã nói là phải đi cho hết kịch bản trong nguyên tác rồi, giờ mà đẩy người ra sợ là sẽ phải bỏ dở giữa chừng, vả lại nếu như không đi theo kịch bản lỡ như lại xuất hiện chuyện vết thương bị nứt ra như lần trước thì nguy to.



Cảm thấy Tiêu Dư An không khước từ, đôi mắt Yến Hà Thanh trở nên đen tối thâm trầm, đưa tay vòng lấy eo Tiêu Dư An, từ từ nhắm hai mắt, không chút lưu tình cạy mở môi răng hắn.



Tiêu Dư An còn đang lo lắng, không biết tiếp xúc thân mật thế này thì có bị Yến Hà Thanh phát hiện ra thân thể này của mình không phải là nữ tử hay không.



Nhưng rất nhanh hắn đã không còn lo lắng được nữa.



Bởi vì hắn không có cách nào suy nghĩ tiếp.



Nụ hôn của Yến Hà Thanh cực sâu, đầu lưỡi làm càn quấn lấy lưỡi hắn, có lẽ là do lúc nãy bị dính mưa, môi Yến Hà Thanh lạnh như băng, nhưng mà chút lạnh lẽo này rất nhanh đã vì môi lưỡi cọ sát mà trở nên ấm nóng. Ấm áp xâm chiếm lấy từng ngóc ngách trong miệng Tiêu Dư An, đầu lưỡi quấn quanh khiến toàn thân hắn dâng lên một loại cảm giác tê dại kỳ quái. Theo bản năng hắn muốn tránh né, lại bị Yến Hà Thanh một mực đè trên mặt đất, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận nụ hôn này.



Nụ hôn kết thúc, hai người đều là bộ dáng thở hồng hộc.



Tiêu Dư An bị hôn đến mức nước mắt đều trào ra, thở phì phò nằm trên mặt đất, hai cánh tay che mắt, không có mặt mũi nào mà nhìn Yến Hà Thanh.



Hắn thực sự rất muốn nhảy vào đống lửa thiêu chết chính mình.



Thân thể Tiêu Dư An di chuyển hướng đống lửa bò tới, bò được hai bước thì cảm thấy mình không nên trốn tránh hiện thực, thế là lại trở về.



Đã không thể trốn tránh hiện thực, vậy thì phải tranh thủ thời gian mà nghĩ ra câu trả lời.



Cũng may dục vọng cầu sinh khiến cho tư duy Tiêu Dư An nhanh nhẹn, trí nhớ cũng vượt trội hơn.




Tiêu Dư An nghiêng đầu nhìn thoáng qua đống lửa, trong lòng thầm nghĩ đống lửa này có thể thiêu chết mình hay không, tốt nhất là thiêu đến mức cả cặn cũng không còn luôn cho rồi đi.



“Phụt—-“



Đột nhiên một tiếng cười khẽ đánh vỡ sự yên lặng trong nhà gỗ, Tiêu Dư An chẳng hiểu ra làm sau quay đầu nhìn lại, trông thấy khóe miệng Yến Hà Thanh nhẹ nhàng cong lên, đáy mắt có ánh lửa nhảy nhót, vẽ thành một bức tranh long phượng.



Tiêu Dư An chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười của Yến Hà Thanh, giờ phút này không khỏi kinh ngạc mà trừng lớn mắt.



Yến Hà Thanh khẽ đáp: “Ừm.”



Cuối cùng, dường như cảm thấy không đủ, lại cong khóe miệng, nhẹ giọng gọi: “Nương tử.”



Tiêu Dư An: “…A…A hả?” – Thật là muốn hát tình ca? Nhìn xem pháo hoa rực rỡ…?



Yến Hà Thanh đầu tiên là sững sờ, sau đó lại gần khẽ bật cười.



Tiêu Dư An: “…”



Mẹ nhà nó, hắn, hắn, hắn, hắn đỏ mặt!!!



Lấy lửa thiêu chết hắn luôn đi!!!



Cho sấm sét bổ xuống đánh chết hai người bọn họ luôn đi!!!



Bên ngoài nhà gỗ đột nhiên có một tia sét lóe sáng, sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.



Tiêu Dư An: “…”



Mẹ nó chứ, nói bậy thôi!!! Đừng có đánh, đừng có đánh thật!!!