Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Chương 215 : Phiên ngoại 04
Ngày đăng: 09:40 18/04/20
Tuy là đầu xuân nhưng lúc gần trưa mặt trời vẫn hơi chói mắt, hôm nay là ngày tập huấn tân binh đầu tiên, trên bãi tập huấn tràn ngập bụi cát của quân đội là một mảnh quân trang màu xanh lục, dưới ánh mặt trời gay gắt chính là nhiệt huyết, là tóc ngắn, là mồ hôi, là khẩu hiệu soi sáng, là những đôi mắt kiên nghị không hề sợ hãi.
Tiểu đội trưởng đi tuần sát trên bãi tập, đột nhiên trông thấy từ xa có người đi tới, vội vàng đứng thẳng chào theo lễ nghi quân đội: “Đội trưởng!”
Lý Vô Định cũng đứng nghiêm như vậy, hắn nói: “Tiểu đội trưởng vất vả rồi, tập huấn tân binh tiến hành thế nào?”
“Vừa kết thúc huấn luyện dã ngoại mười kilomet, sau khi nghỉ ngơi một lát sẽ bắt đầu tiến hành hạng mục huấn luyện tiếp theo.”
Lý Vô Định gật gật đầu: “Có người nào không thể tiếp tục kiên trì được không?”
Tiểu đội trưởng trả lời: “Tạm thời không có!”
Lý Vô Định nhìn qua các tân binh một lượt, trên bãi tập, toàn bộ đều là những khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi vẫn còn non nớt, khuôn mặt mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn cố gắng cắn chặt răng, có vài người dáng đứng không được chuẩn. Thấy Lý Vô Định tỏ vẻ không hài lòng, huấn luyện viên bèn lớn tiếng chỉnh đốn, nhắc lại quy củ trong quân đội thêm lần nữa.
Lý Vô Định thu hồi ánh mắt, hỏi: “Tiểu đội trưởng, cậu có biết Tạ Thuần Quy là ai không?”
Tiểu đội trưởng nói: “Tạ Thuần Quy à! Người này tôi biết!”
Nói xong tiểu đội trưởng chỉ chỉ, Lý Vô Định thuận theo hướng ngón tay hắn nhìn qua, thấy một thanh niên đang chạy bộ một mình trên bãi tập. Từ vẻ mặt của cậu cũng có thể thấy được cậu đã lâm vào tình trạng kiệt sức, miệng thở đốc nặng nề, mồ hôi chảy vào mắt cậu khiến mắt phải không thể mở ra được, cậu đưa tay lau lau, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
Tiểu đội trưởng nói: “Cũng không biết cậu nhỏ này lúc nãy huấn luyện dã ngoại phạm phải lỗi gì, sau khi huấn luyện dã ngoại trở về thì không nghỉ ngơi, bị huấn luyện viên phạt chạy năm vòng thao trường. Theo lý thuyết thì ngày đầu tiên huấn luyện tân binh, tập huấn sẽ không quá mức nghiêm ngặt, cũng không biết huấn luyện viên nghĩ gì, tôi đoán phạt như thế thì sau khi tập huấn kết thúc cậu nhỏ này sẽ rời khỏi thôi.”
Lý Vô Định không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trong lúc đang nói Tạ Thuần Quy đã chạy xong năm vòng, về lại đơn vị, nhưng không lâu sau thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, lại bắt đầu vòng huấn luyện thân thể thứ hai: Chống đẩy.
Ra lệnh một tiếng, các tân binh nhanh chóng nằm xuống, sau đó bắt đầu chống đẩy theo hiệu lệnh của huấn luyện viên. Nhìn thấy tư thế không đúng tiêu chuẩn, huấn luyện viên cũng không nhẹ tay, cần đánh thì đánh, cần phạt thì phạt.
Lý Vô Định cười nói: “Nếu thấy mệt thì cứ nói ra, không sao cả, cường độ huấn luyện của cậu hôm nay thực sự rất lớn, cảm thấy mệt cũng đúng thôi.”
Hai tay Tạ Thuần Quy hơi nắm thành nắm đấm, bối rối trên mặt chậm rãi biến thành tỉnh táo: “Đội trưởng, tôi không cảm thấy vất vả, thật đấy.”
Lý Vô Định nhìn qua cậu, trên khuôn mặt thanh niên còn mang theo vẻ ngây thơ của thiếu niên, nhưng sự cương nghị giữa lông mày kia lại khiến Lý Vô Định cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu. Nghe Tạ Thuần Quy nói, Lý Vô Định hơi hơi động dung, nhưng dù sao cũng đã nhận sự nhờ vả của người khác, vẫn nói: “Là bà ngoại của cậu nhờ tôi tới khuyên cậu.”
Tạ Thuần Quy ngẩng đầu không hiểu: “Khuyên tôi?”
Lý Vô Định nói: “Cậu thông minh như vậy, hoàn toàn có thể lựa chọn thi vào trường quân đội bình thường, làm một sĩ quan, sau khi tốt nghiệp thì theo phân phối nhận một vị trí văn thư có liên quan, căn bản không cần thiết phải nhập ngũ. Làm quân nhân quá mức cực khổ, tập huấn xong thì đi nghĩa vụ, ở trong vũng bùn lăn qua lộn lại, nếu như có nhiệm vụ thì có thể bị thương, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng, hy sinh. Dù sao hai con đường cũng đều giống nhau…”
“Không giống.” – Đột nhiên Tạ Thuần Quy ngắt lời hắn.
Lý Vô Định nao nao, trông thấy ánh mắt nóng rực của Tạ Thuần Quy đang nhìn hắn: “Nếu như vậy, vì sao khi trước đội trưởng anh lại lựa chọn từ bỏ tiến vào trường quân đội, từ một binh nhì bắt đầu tự tôi luyện chính mình? Ai cũng có thể tới khuyên tôi, nhưng chỉ riêng đội trưởng anh thì không thể, bởi vì nếu như trên đời này chỉ có một người có thể hiểu được lý do vì sao tôi chọn con đường này, thì người đó nhất định là anh đấy đội trưởng.”
Đầu tiên Lý Vô Định kinh ngạc, lập tức nở nụ cười, mặc dù khuôn mặt hắn uy nghiêm nhưng khi cười lên lại hơi ngốc ngốc, cũng hơi khờ khờ: “Xem ra tôi đã khuyên lầm người rồi, cậu quả thật giống như những gì bọn họ nói, khá là ưu tú đó.”
Đột nhiên được khen, Tạ Thuần Quy mừng rỡ như điên, trong lòng dâng lên từng cỗ từng cỗ xúc động, cậu bất chợt tiến lên một bước túm chặt lấy tay Lý Vô Định, vội vàng nói: “Đội, đội trưởng! Tôi đã ngưỡng mộ anh từ rất lâu rồi! Tôi muốn làm đội phó của anh!”
Lý Vô Định khẽ giật mình, ngượng ngùng vuốt vuốt đầu, nửa đùa nửa thật khích lệ nói: “Được, được, nhưng mà đội phó của tôi thì phải đánh thắng tôi, cậu phải cố lên đấy.”
Đối thoại thật đơn giản như thế, không biết lại được ai đó chôn sâu tận dưới đáy lòng, hàng đêm trằn trọc, ban ngày kiên định không thay đổi, cứ như vậy chạy từng bước một hướng về phía mục tiêu.
Trên hai vai gánh tín ngưỡng, nhiệt huyết của thiếu niên lang, cuối cùng vẫn là bạn bè như cũ, vẫn như cũ không phụ sơ tâm.
Sơ tâm không phụ.