Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Chương 93 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
Tại dịch trạm cách hoàng thành trăm dặm, mọi người bình an gặp lại nhau, khối đá lớn trong lòng đôi bên đều rơi xuống, chỉ cảm thấy đại nạn qua đi, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Sợ Nam Yến quốc lại đột nhiên hối hận phái binh tới truy đuổi, Tiêu Dư An vội vàng rửa sạch mặt và hai tay, đổi về nam trang, chuẩn bị lên xe ngựa rời khỏi nơi này.
Thái độ của Tiết Nghiêm làm Tiêu Dư An có mấy phần sinh nghi, nhưng mà vội vàng chạy trốn, nào còn có thời gian mà cẩn thận ngẫm nghĩ được nữa.
Sau khi vội vàng chuẩn bị xong, xe ngựa nhanh chóng lên đường, Tiêu Dư An vén lên màn che nhìn lại hoàng thành Bắc quốc càng lúc càng xa, trong lúc nhất thời cảm thấy năm tháng như nghẹn lại nơi cổ họng, than tiếc không thể kính giang sơn này một chén, nguyện thiên thu.
Tiêu Dư An chậm rãi buông màn che xuống, như muốn dứt bỏ hết thảy những thứ đã từng, bỗng nhiên từ nơi xa truyện đến tiếng vó ngựa vội vã. Tiêu Dư An còn chưa kịp mở màn che lên lần nữa, Dương Liễu An vốn điều khiển xe ngựa đã vén rèm đi vào, sắc mặt xanh xám: “Là Yến Hà Thanh.”
Bởi vì nhân số nhiều, bọn họ chọn ba chiếc xe ngựa, hai chiếc xe ngựa khác cũng phát hiện đằng sau có người đuổi theo, tốc độ chậm lại dần, muốn để cỗ xe ngựa của Tiêu Dư An đi trước.
Khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc chính là, rõ ràng Yến Hà Thanh có thể nhanh chóng phi lên chặn bọn họ lại, nhưng hắn không làm vậy, Yến Hà Thanh nắm chặt lấy dây cương, đi theo phía sau xe ngựa, giống như sợ quấy nhiễu đến cái gì đó, không ngăn cản cũng không trở về.
Cứ thế duy trình một đoạn đường, Tiêu Dư An chẳng hiểu ra sao hỏi: “Chỉ có một mình hắn?”
Dương Liễu An trả lời: “Đúng vậy.”
Tiêu Dư An trầm mặc không nói gì, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Liễu An, dừng xe.”
“Hoàng thượng??” – Dương Liễu An kinh hãi.
“Đừng sợ, ta chỉ là có mấy câu cần nói với hắn, mà hắn cũng chỉ có một người, nơi này cách hoàng thành cũng xa, nếu như thực sự xảy ra xung đột cũng không bắt được ta.” – Tiêu Dư An nói.
Dương Liễu An ngẫm lại thấy cũng có lý, đem xe ngựa dừng lại.
Tiêu Dư An hít sâu một hơi, nhảy xuống xe ngựa, cách đó không xa, Yến Hà Thanh thấy xe ngựa dừng lại cũng giữ chặt lấy tuấn mã, dậm chân tại chỗ bồi hồi, nhìn thấy Tiêu Dư An từ trên xe ngựa đi xuống, đôi mắt Yến Hà Thanh hơi co lại, sau đó tung người xuống ngựa, dắt dây cương, không có tiến lên.
Yến Hà Thanh cầm lấy trâm bạch ngọc đưa cho Tiêu Dư An, lòng bàn tay hắn ngửa lên, cây trâm bạch ngọc lẻ loi nằm bên trong, cực kỳ giống bộ dáng ngày hôm đó trên phố xá phồn hoa, sau khi Yến Hà Thanh nhận lấy sáo ngọc, đem trâm bạch ngọc tặng cho Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An do dự một lúc, vẫn đưa tay ra, Yến Hà Thanh kiên nhẫn chờ đợi, tay Tiêu Dư An đến gần hắn một phần, trong đôi mắt Yến Hà Thanh lại sáng lên một chút, nhưng khi đầu ngón tay Tiêu Dư An sắp đụng vào trâm ngọc, Tiêu Dư An bỗng nhiên dừng lại, sau đó thu tay về.
Ở một nơi thật sâu trong đôi mắt Yến Hà Thanh có gì đó vỡ vụn thành mảnh nhỏ, sụp đổ, hắn nghe thấy Tiêu Dư An nói: “Cái này, ngươi vẫn nên tự mình giữ lại, ngươi sẽ tìm được người càng thêm thích hợp cùng có duyên với nó hơn.”
Yến Hà Thanh cực kỳ chậm chạp thu tay lại, thanh âm hắn nghe vào không có chút cảm xúc nào, ngược lại tựa như đang khắc chế cái gì đó, hắn nói: “Ngươi thực sự không cần?”
Tiêu Dư An đáp: “Ta… vẫn nên… vẫn nên không lấy, ngươi đem nó tặng cho người khác đi.”
“Được.” – Yến Hà Thanh ngước mắt.
Cho rằng Yến Hà Thanh cuối cùng cũng nghe vào những lời mình nói, Tiêu Dư An gật gật đầu, vừa muốn ly biệt, bỗng nhiên lại thấy Yến Hà Thanh giơ tay lên, sau đó đem cây trâm bạch ngọc hung hăng ném xuống đất.
Cây trâm bạch ngọc gãy lìa, hòa với đất cát nằm ở ven đường, hình dạng thê thảm như vậy khiến Tiêu Dư An vì không thể tưởng tượng nổi mà trừng lớn mắt.
Tiêu Dư An còn chưa tỉnh táo lại từ trong chuyện này, chỉ thấy Yến Hà Thanh trở mình lên ngựa, quay người hướng về hoàng thành mà đi.
Một đường bụi đất tung bay, không biết che đi khóe mắt của ai đó đã đỏ lên, thán một câu không dám lưu lại một cái chớp mắt.
—
Lời tác giả: Các anh em, biệt ly tới rồi, ngày phát đường sẽ còn xa sao! Thực không ngược thực sự không có ngược! [Âm mưu muốn đem các người đều tẩy não]
Editor: Đấy, hôm nọ ai đòi ngược. Cơ mà t thấy vẫn chưa ngược lắm. Ahihi~ Dù sao thì bộ này cũng là sảng văn mà, ha~