Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 94 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


“M -qT oT oT 〇T 耳 〇T I “



“…5J “5J *5g Sj!”



Bỗng nhiên có vài tiếng gọi đem Tiêu Dư An còn đang suy nghĩ ngẩn ngơ kéo về, hắn mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì?”



Vĩnh Ninh công chúa thở dài, đưa tới một khối vải lụa sạch sẽ màu trắng: “Ca ca, ngươi đừng cầm đoạn ngọc trâm gãy đó nữa, đã cầm cả một đường rồi, coi chừng đâm vào tay, dùng miếng vải này bọc lại đi.”



Tiêu Dư An ngơ ngác nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa tựa hồ như đang nỗ lực lý giải xem ý nàng là gì, sau đó chậm rãi gật đầu: “Ờ… Ừ, được.”



Vĩnh Ninh công chúa bất đắc dĩ, thay hắn gói kỹ cây trâm bạch ngọc đã bị gãy kia, lại lần nữa thả vào trong tay Tiêu Dư An.



Tiêu Dư An tùy ý để gói nhỏ bằng lụa trắng kia ở trong lòng bàn tay, không nắm tay lại, bỗng nhiên xe ngựa xóc nảy, mắt thấy bao nhỏ sắp rơi xuống đất, ánh mắt Tiêu Dư An chợt lóe, nắm chặt năm ngón tay lại, một mực đem nó bảo hộ trong lòng bàn tay mình. Cuối cùng, Tiêu Dư An thở dài một hơi, đem gói nhỏ bằng vải trắng bao lấy ngọc trâm thu vào trong ngực, đặt cùng một chỗ với di vật của Hồng Tụ và Triệu công công.



Kiên quyết dứt khoát nói bỏ xuống, buông ra, cho qua, diễn một màn kịch vui buồn, lại không ngờ tới cuối cùng kết quả vẫn thành ra thế này.



Mấy chục ngày sau, tại một tòa thành trấn ngoài biên cảnh Bắc quốc nghênh đón ba chiến xe ngựa đi tới.



Hiểu Phong Nguyệt đẩy màn đi vào chiếc xe ngựa mà Tiêu Dư An cùng hai vị công chúa cùng ngồi: “Ba vị tiểu chủ, đã đến thành trấn, chúng ta vào nghỉ ngơi trước một chút.”



Cảnh còn người mất, tự nhiên xưng hô cũng phải thay đổi.



Tiêu Dư An cùng Tiêu Bình Dương nhẹ gật đầu, Vĩnh Ninh công chúa mỉm cười: “Được, cám ơn Phong Nguyệt ca ca.”
Tiêu Dư An: “…”



Mấy em gái các ngươi đều đi tán gái kiểu đó sao!? Phục, chịu phục, phải viết hai chữ chịu phục trong ngoặc kép luôn!



Tốt xấu gì cũng đã từng đọc qua trích dẫn của bá đạo tổng tài, Tiêu Dư An ở trong lòng lật qua lật lại tìm mấy trăm cái trích dẫn kia nhưng lại phát hiện chẳng có câu nào có thể đáp trả lại được! Không hề có một câu nào!



Bị người ta tú ân ái đến mù mắt, Tiêu Dư An yên lặng ngậm miệng.



Vĩnh Ninh công chúa còn tưởng rằng hắn đang nghĩ tới những chuyện trước kia, bây giờ lại còn phải biệt li, vội vàng kéo lấy ống tay áo hắn nói: “Ca ca, hay là ngươi cùng chúng ta đến Tây Thục quốc được không?”



Tiêu Dư An cười cười: “Không cần, ta còn đang muốn sống những ngày tháng ẩn cư đây.”



Vĩnh Ninh công chúa bởi vì nghĩ đến sắp phải biệt ly, khóe mắt hồng lên, cực kỳ không muốn gật đầu.



Tiêu Bình Dương nói: “Quân thượng, ngươi đến Tây Thục quốc ta đi, ta làm mai vương huynh của ta cho ngươi, đất phong ở hoàng thành, quyền cao chức trọng, tính tình hiền hòa.”



Này này, dừng, dừng ngay!! Ngươi vì không muốn Vĩnh Ninh công chúa đau lòng, ngay cả ca ca của mình cũng bán mà không hề do dự thế hả?



Tiêu Dư An nhếch nhếch miệng, trêu ghẹo: “Không cần, tâm ta có chỗ về, về… Cái thái độ đó của các ngươi là gì hả!!! ta nói là về cuộc sống điền viên! Điền viên! Đi đến thôn trang xa xôi ấm áp tìm hiểu một chút! Học hỏi một chút phương pháp trồng đậu Nam Sơn!”



Nói là ly biệt, nhưng lúc chia tay lại vô cùng náo nhiệt, mọi người đều sợ mình vừa hạ khóe miệng xuống, đối phương sẽ thương tâm, cho nên ai nấy đều tươi cười, nói câu ngày sau nhất định trùng phùng.Editor: Hôm qua mải coi đá bóng xong rồi  Việt Nam còn vô địch, thế là đi bão đi bùng ra đường tái hòa nhập cộng đồng chung vui với mọi người nên ko có chương mới. Nay mới có chương mới. Ha ha.