Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Chương 45 :
Ngày đăng: 09:00 18/04/20
Editor: Hạ Cẩn
Nguyễn Thu Thu chợt nhớ ra mình vẫn đang giận Trình Tuyển, chỉ là bây giờ bọn họ vẫn đang dính vào nhau, cô không thể làm mặt lạnh được.
Cô hắng giọng, giựt điện thoại di động lại, mặt không đổi sắc hỏi: "Tối ăn gì?"
Hai mắt Trình Tuyển sáng lên: "Cá chua ngọt..."
"Há, mì sợi sao, được thôi."
Trình Tuyển: "..."
Nguyễn Thu Thu cho một nửa quả trứng vào bát mì của mình, cho Trình Tuyển nửa kia, nửa quả trứng gà kia là để báo đáp việc anh báo thù cho cô trong game.
Phụ nữ nói trở mặt thì lập tức trở mặt, ông chủ Trình nhìn nửa quả trứng gà trước mặt, thê lương!
Nhưng anh biết, phàm là anh dám há mồm nói ra một chữ "Không", thì đừng nói là trứng gà ngay cả nước còn không có mà húp. Anh quyết định ăn nửa quả trứng trước, tránh cho trứng gà không cánh mà bay.
Nguyễn Thu Thu hỏi: "Bò bít tết kia phải làm sao bây giờ?"
Trình Tuyển rất cơ trí: "Tùy em xử lý."
"Vậy để sáng mai làm cơm trưa vậy, hâm lại vẫn ăn được."
Hôm sau, ông chủ Trình kiên nhẫn đợi đến giờ cơm trưa, mở cơm hộp ra, phát hiện trong hộp cơm chỉ có non nửa khối bò bít tết.
Trình Tuyển: "..."
Đồ Nam đi ngang qua nhìn sang, kinh ngạc hỏi: "Đại boss, anh ăn ít như thế có no được không?"
Trình Tuyển lạnh lẽo nhìn về phía kẻ cầm đầu. Đồ Nam nổi da gà, đầu đầy mồ hôi lạnh xin chỉ thị: "Có cần em giúp anh một tay, đi mua cơm hộp hộ không?"
"Không cần."
Sự thật chứng minh, không thể đắc tội kẻ tham ăn, càng không thể đắc tội đứa đầu bếp.
Vì nhảy ra làm đệm thịt, Trình Tuyển bị ngã không nhẹ, mặt vẫn không biến sắc, lông mày cũng không nhíu lấy một lần. Anh nhìn Nguyễn Thu Thu không chớp mắt, ánh mắt lộ ra chút sợ hãi. Đó là cảm xúc Nguyễn Thu Thu chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt Trình Tuyển, chỉ là lúc này cô không có thời gian đi suy nghĩ nguyên nhân của nó.
Nguyễn Thu Thu sợ mình đè hỏng Trình Tuyển, cô còn chưa kịp ngồi dậy đã bị một cánh tay mạnh mẽ bóp chặt vòng eo của cô, siết chặt đến mức khiến cô suýt không thở nổi.
Cô hoảng hốt nghe nhịp tim thình thịch rõ ràng của Trình Tuyển, cả người anh căng thẳng vô cùng, cứng ngắc giống như cục đá, chỉ là bàn tay đang đặt ở sau lưng Nguyễn Thu Thu phía đang run rẩy.
Run rẩy rất kịch liệt.
Nguyễn Thu Thu ghé vào trên người Trình Tuyển, không dám thở mạnh.
Cô trợn mắt nhìn bả vai Trình Tuyển nhuốm mà máu tươi từ trong áo thấm ra, chiếc áo len màu xám thấm đẫm màu máu đỏ sậm, dữ tợn mà kinh khủng. Nguyễn Thu Thu hoảng hốt, nước mắt lưng tròng: "Anh chảy máu rồi! Chúng ta đi bệnh viện!"
"Đừng nhúc nhích."
"Đừng nhúc nhích..."
Trình Tuyển khàn khàn: "Để tôi ôm một lát..."
Giống như đamg nằm mơ nhưng lại vì đau đớn mà trở nên rõ ràng đến thế, anh không nỡ buông tay ra.
Bên cạnh, Từ Bích Ảnh bị dọa cho choáng váng, đang định quay người chạy trốn lại bị mấy người Đồ Nam dẫn bảo vệ tới ngăn chặn. Nhân viên bảo vệ trực tiếp tiến lên kéo Từ Bích Ảnh lại, không cho cô ta có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào
Đồ Nam lo lắng xông lên trước, nhất thời quên mất bên cạnh còn có người khác, hắn vừa hỏi thăm tình huống hai người vừa cấp tốc lấy điện thoại ra gọi cấp cứu120.
"Đại boss anh không sao chứ! Chị dâu thế nào rồi?"
Từ Bích Ảnh ngu ngơ tại chỗ.
... Đại boss? Chị dâu?
Từ từ, Đồ Nam này không phải ông chủ của Gia Trừng sao!
Cô ta bỗng có dự cảm chẳng lành. Theo lời truyền miệng, Gia Trừng có một ông chủ thần bí chưa từng lộ diện, vô cùng bí ẩn, chẳng lẽ, Trình Tuyển, anh ta!
Sắc mặt Từ Bích Ảnh trắng bệch, ngất lâm sàng.