Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 50 :

Ngày đăng: 09:00 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Nguyễn Thu Thu mở cửa.



Khúc Vi đang thấp thỏm, định tiếp tục gõ cửa thì đụng phải ánh mắt của Nguyễn Thu Thu.



Nguyễn Thu Thu nhàn nhã ôm vai, một chân đạp lên khung cửa, chặn đường của Khúc Vi: "Thật ngại quá, trong nhiều bụi, vẫn chưa kịp dọn xong, có lời gì chúng ta cứ nói ở đây đi. Vừa hay có gió thổi, để cho bà tỉnh táo chút."



Khúc Vi bị cô châm chọc, sắc mặt tối sầm. 



Sau khi biết Trình Tuyển lại là ông chủ của Gia Trừng, Khúc Vi liền ngồi không yên. Bà chưa tìm được nửa kia thích hợp nên đành phải tạm thời hư tình giả ý với Trình, ai có thể ngờ rằng chờ mãi chờ mãi lại chờ được một tin tức tốt như này?



Bà thực sự bị đống tài sản từ trên trời rơi xuống này đập cho phát ngốc rồi, giá trị thị trường xí nghiệp của Trình đã bị giảm đi một nửa, đang đứng trong trạng thái nửa sống nửa chết, sao có thể đánh tiền bằng thân phận mẹ kế của Trình Tuyển.



Bà hân hoan mặc một bộ quần áo mới, trang điểm lộng lẫy tới thỉnh tội. Bà biết Trình Tuyển rất mềm lòng lại nhu nhược, nhất định sẽ giúp cặp ba mẹ đáng thương đang gặp khó khăn là bọn họ đây, đứa nhỏ thiếu thốn tình thương của mẹ, bà có thể bù đắp cho những thiếu thốn của thằng bé.



Nghĩ như vậy, Khúc Vi chớp mắt vài cái, cố nặn ra nước mắt, giả vờ nhu nhược đáng thương.



"Trình Tuyển à, ba con phải vào bệnh viện rồi, bị nhồi máu não, con mau đi thăm ông ấy đi!"



Ba Trình đích thật là đã nhập viện, cách đây không lâu.



Nguyên nhân là —— bị Trình Tuyển chọc giận.



Ông không ngờ đứa con trai mà mình suốt ngày mắng là phế vật vô dụng lại là ông chủ lớn của Gia Trừng, giống như một khối đá bị ông ghét bỏ lại vứt xó rồi sau lại đột nhiên có người nói cho ông ta biết nó là một khối ngọc thạch giá trị liên thành?



Chênh lệch này thật sự quá lớn.



Ba Trình sĩ diện lại tự cao tự đại, chỉ cần nghĩ tới mỗi lần ông răn dạy Trình Tuyển, không biết tâm trạng của đối phương lạnh lùng như thế nào, nhìn ông như một thằng hề nhảy nhót lung tung ra sao, chỉ cần nghĩ tới việc bạn bè thân thích sẽ nói thế nào về thằng cha phế vật như ông, tăng huyết áp, ngất xỉu.



Tin ba Trình nằm viện đã sớm có người thông báo cho Trình Tuyển nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi qua tận hiếu với ông.



Nguyễn Thu Thu nhìn Khúc Vi đang giả vờ giả vịt, nhịn không được nói: "Bà thật đúng có tâm ha, còn nhớ phải vẽ mắt, dán lông mi giả trước khi đến thăm chúng tôi cơ đấy."



"Con bé này, sao dì có thể đạo đức giả như thế chứ? Người đang nằm trên giường bệnh, chẳng lẽ dì phải nhọc nhàn khổ sở hầu hạ trước giường sao, dì cũng đâu phải bảo mẫu đâu." Bị Nguyễn Thu Thu nhìn chằm chằm, Khúc Vi vô thức quay mặt đi chỗ khác, có chút ngượng ngùng.




...



Bên này, Nguyễn Thu Thu lên mạng mới phát hiện ra cô cùng lắm chỉ mới chơi Anipop có vài tiếng mà số fan hâm mộ đã tăng lên gấp mấy lần. Bình luận đều là chúc phúc, ước ao ghen tị, cô ngơ ngác một chút, thông qua vài của đám dân mạng mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.



Đi công ty thì đám nhân viên của công ty đều vô cùng khách khí với cô, hầu hạ cô cứ như hầu hạ Thái Thượng Hoàng khiến Nguyễn Thu Thu hơi mất tự nhiên.



Thì ra đây là cảm giác khi được làm phu nhân Tổng tài à?



Lại nhớ đám dân mạng hễ mở mồm ra là "Cô vợ nhỏ xinh đẹp của tổng tài bá đạo", Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười, không biết nên nói cái gì cho phải.



Vết thương của Trình Tuyển tốt lên rất nhiều, ngày mai sẽ kiểm tra lại, nhìn anh hình như rất vui vẻ. Nguyễn Thu Thu ngồi ở trên ghế sa lon, sai Trình Tuyển bóc bưởi cho cô, còn mình thì lười biếng ngồi xem TV. TV lúc nào cũng chiếu đi chiếu lại mấy thứ đồ như vậy, quá nhàm chán, Nguyễn Thu Thu xem được một lúc đã buồn ngủ.



Cô ngáp một cái, híp mắt lại, đợi Trình Tuyển bóc xong bưởi, cô đã ngủ thiếp đi.



Gần đây chóng việc quá nhiều, lúc nhắm mắt lại, viền mắt hiện ra màu xanh, rõ ràng là do thường xuyên tăng ca mệt nhọc gây nên.



Phòng khách rất yên tĩnh, không một tiếng động nhỏ.



Trình Tuyển nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, cô ngủ rất say, lông mày nhíu lên, nằm mơ thấy chuyện gì không hay đây mà, không biết giờ này có đáng mơ thấy gì. Anh lay nhẹ Nguyễn Thu Thu, cô mơ mơ màng màng ngã vào trên người anh, lẩm bẩm nói gì đó.



Trình Tuyển đứng lên, để cho Nguyễn Thu Thu thoải mái nằm trên ghế sofa, anh đi tìm chăn đắp lên người cô, thay cô chỉnh lại chăn. Lúc này Nguyễn Thu Thu đã ngủ say, nằm im không nhúc nhích, hô hấp đều đều.



Anh vốn là muốn rời khỏi, bước chân lại dừng một chút, lại xoay người, nửa ngồi trước mặt Nguyễn Thu Thu.



Hồi tưởng lại lời Nguyễn Thu Thu nói, Trình Tuyển thở dài, hơi lâu sau mới nhẹ nhàng nói ra: "Chỉ sợ, sẽ rất tồi tệ." Che giấu tình cảm quá khó, anh không thể nào làm được.



Nói xong câu đó, anh đứng lên, rời khỏi phòng khách.



Đèn bị tắt đi.



Trong phòng khách tối đên như mực, một mảnh tĩnh lặng, Nguyễn Thu Thu vốn nên ngủ say bỗng nhiên mở bừng mắt.



Trên người cô đắp tấm chăn mềm ấm áp, cô ngẩn người, mờ mịt nhìn lên trần nhà.