Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 51 :

Ngày đăng: 09:00 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Nguyễn Thu Thu đã tỉnh từ lúc Trình Tuyển đắp chăn cho cô.



Trong lòng có điên cuồng mỉa móc, quả nhiên là trực nam, thế mà không biết đường gọi cô dậy, để cô ngủ trên sofa cả đêm thì sáng mai cổ cô sẽ cứng đơ đó biết không?



Nghĩ nghĩ, bây giờ mà tỉnh lại thì có chút xấu hổ, Nguyễn Thu Thu đành phải giả vờ ngủ, đợi Trình Tuyển rời đi rồi mình chuyển vào phòng ngủ sau vậy.



Cô nghe thấy tiếng bước chân của Trình Tuyển dừng lại. Mấy giây sau, tiếng bước chân lại đi tới gần cô, có tiếng giày ma sát ngồi xổm xuống, Nguyễn Thu Thu còn tưởng là thằng nhãi ranh này lại muốn mò trộm đồ ăn vặt, vừa hay để cô bắt anh tại trận.



Ngay sau đó.



Trình Tuyển để lại một câu nói khiến Nguyễn Thu Thu sững sờ.



Cô không dám mở mắt, may là Trình Tuyển cũng không phát hiện ra chỗ nào khác thường, đứng lên đi về thư phòng.



Đèn tắt, Nguyễn Thu Thu im lặng thật lâu.



Một đêm không ngủ.



".... "



Hôm sau, Nguyễn Thu Thu thức dậy rất sớm, làm xong đồ ăn là lập tức chạy đi làm, đến lúc Trình Tuyển mở cửa thư phòng ra, trong nhà đã không còn bóng dáng Nguyễn Thu Thu.



"Oh my god, cô làm sao vậy, bị bạo lực gia đình à?"



Vác theo đôi mắt gấu mèo, Nguyễn Thu Thu mệt mỏi, lười không muốn nói nhiều với lão. Cô bất lực khoát khoát tay:"Để cho tôi nghỉ ngơi một chút "



Lão Mạnh lo lắng hỏi:"Cô sao vậy, nếu không thoải mái thì xin nghỉ về nhà ngủ đi"



Ngủ được đã tốt, ngủ được thì cô đã phải chẳng vác bộ dạng này đi làm rồi.



Nguyễn Thu Thu thở dài, ngáp một cái.



"Không có việc gì đâu, đại khái là gần đây áp lực công việc hơi lớn, ngủ không ngon, nghỉ một lát là tốt rồi."



"Người trẻ tuổi không nên thức khuya." Lão Mạnh rót một chén nước đưa cho cô, "Áp lực lớn cái gì, muốn cùng vợ chồng tôi đi triển lãm anime chơi không? Vợ tôi còn một bộ cosplay hoàn chỉnh, có muốn mặc thử không?"



Nói đến đây, ánh mắt lão Mạnh lóe lên một ánh sáng quỷ dị. Lão đã sớm thảo luận xong với nàng dâu của lão, hai người đều nhất trí cho rằng mang Nguyễn Thu Thu ra ngoài chơi chắc chắn sẽ rất thú vị, người trẻ tuổi mà luôn luôn nghiêm chỉnh, chững chạc thì rất nhàm chán lắm.



Nguyễn Thu Thu: ".... Tôi không muốn quấy rầy thời gian riêng của hai người đâu."



Đầu óc có bây giờ rất loạn, lòng dạ đâu ra mà đi chơi cùng vợ chồng lão Mạnh.



"A đúng rồi."



Nguyễn Thu Thu gọi lão Mạnh lại:"Công việc của chúng ta cũng xem như đã qua một phân đoạn."



"Đúng đúng, cho nên cuối tuần này có thể nghĩ dài hạn. Nói thật, cô nên suy nghĩ một chút về việc cosplay Tsunade*... "



*Nhân vật trong Naruto.



"Tôi đau bụng quá, đi toilet đây." Cái khó ló cái khôn, Nguyễn Thu Thu sử dụng kỹ thuật độn nước tiểu, chỉ để lại mình lão Mạnh thất vọng chép chép miệng.
Trình Tuyển: "Được."



Phó Tử Trừng: "???" Cậu chỉ nói lời khách sáo thôi mà!



Trình Tuyển đóng laptop lại, chỉ để lại cho Phó Tử Trừng một bóng lưng. Đồ Nam đi vào sững sờ, hỏi Phó Tử Trừng: "Đại boss muốn đi đâu vậy? Không phải hôm nay chúng ta tăng ca sao?"



Phó Tử Trừng một mặt khổ tướng: "Đúng vậy, không những tăng ca mà còn phải tăng ca rất nhiều giờ."



Đồ Nam: "?"



Trình Tuyển ngồi xe đi thẳng về nhà.



Anh đứng dưới lầu, ngẩng đầu, phòng ngủ Nguyễn Thu Thu không mở đèn, đen sì, chuyện này khiến anh có dự cảm chẳng lành, bước chân không khỏi nhanh lên. Anh mở cửa, đèn phòng khách không mở, trong phòng đầy đủ không thiếu gì, lại trống rỗng giống như không có gì cả.



Bước chân của anh chậm lại.



Trên bàn trà bày biện hai tờ đơn, giấy trắng mực đen, là đơn ly hôn, tên Nguyễn Thu Thu đã ký cẩn thận, nắn nót, bên trên ghi rõ cô tự nguyện từ bỏ tất cả tài sản.



Còn có một bức thư ngắn gọn của Nguyễn Thu Thu.



[ xin lỗi, chúng ta đã có lúc gặp nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay, đơn từ chức sẽ được gửi đến công ty, chỉ có thể phiền anh và Đồ Nam phải tìm người một lần nữa rồi. Tự chăm sóc bản thân cho tốt, ăn ít thực phẩm rác thôi.



Còn nữa, Trình Tú, đừng tới tìm tôi, tôi sẽ không làm đầu bếp cho anh nữa đâu. ]



Nguyễn Thu Thu rất sợ.



Cô biết mình là loại ăn mềm không ăn cứng, nhỡ đâu Trình Tuyển lại bày ra dáng vẻ yếu ớt, đến lúc đó thì cô sẽ thật sự phạm sai lầm lớn mất.



Cô chỉ có thể thừa dịp Trình Tuyển không có ở nhà lén chạy đi, tránh cho phải xấu hổ nói chuyện ly hôn trước mặt anh.



"..."



Trình Tuyển không cảm xúc, sắc mặt của anh tái nhợt, nổi bật lên đôi tròng mắt đen nhánh nhưng không chút sức sống.



Anh đi đến gian phòng của Nguyễn Thu Thu, mở đèn lên.



Không khác ngày thường là bao, cô mang rất ít đồ đi, liền ngay cả những món đồ trang sức nhỏ, khăn lụa,.... vẫn được bày biện y nguyên trên bàn.



Anh đứng im tại chỗ, giống như đang suy ngẫm gì đó, lại giống như đang ngẩn người.



Anh lấy điện thoại ra, cong ngón tay, sau một hồi im lặng, bấm số điện thoại Nguyễn Thu Thu.



Giọng nói ngọt ngào của tổng đài vang lên: "Số thuê bao quý khách vừa gọi hiện không khả dụng..."



Wechat thông báo, đối phương đã hủy kết bạn.



Cạch.



Điện thoại rơi xuống đất.



***Lời editor: Hôm kìa hay hôm kia gì đấy t thấy có một bạn cmt bảo sớm muộn gì chị cũng bỏ anh, chậc chậc ┐(´Д`┌