Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 6 : Ăn không ngon như sủi cảo

Ngày đăng: 09:00 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Nguyễn Thu Thu đưa Trình Tuyển đến bệnh viện, cả đoạn đường không dám ngẩng đầu.



Xấu hổ càng thêm xấu hổ, cô giống như khinh khí cầu căng tròn bị chọc một cái tức khắc bẹp xuống.



Cả hai đều có vẻ ngoài không tầm thường, đi đến chỗ nào cũng là tiêu điểm. Trong lúc nhất thời khiến cho mọi người không biết nên ngắm Nguyễn Thu Thu hay là nên ngắm Trình Tuyển trước. Mọi người sôi nổi cảm khái cùnh hâm mộ -- quả nhiên là Kim Đồng Ngọc Nữ! Tuyệt phối!. Nhìn xem, hai người cảm tình thật tốt, chồng bị thương mà cô vợ còn đau lòng như vậy rồi.



Chụp X- quang xong, may là bị thương không nghiêm trọng, chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là được.



Nguyễn Thu Thu rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.



Hai người ngồi trong taxi im lặng đến mức cả tài xế cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, yên lặng mở nhạc, giọng ca trầm khàn của Trương Vũ vang lên: "Mưa rơi không dứt, vẫn không làm cho bầu không khí dễ chịu hơn......*" Nghe câu này, tài xế cảm thấy vẫn nên yên lặng tắt nhạc đi thì hơn.



*bàt hát "Mưa vẫn cứ rơi" do Trương Vũ trình bày.



Trình Tuyển nhìn ngoài cửa sổ, thình lình chậm rì rì lên tiếng: "Muốn ăn thịt dê hầm cách thủy."



Nguyễn Thu Thu sảng khoái đáp ứng: "Được"



"Thịt xương sườn kho tàu."



Nguyễn Thu Thu: "...... Được."



"Cá chua ngọt."



Nguyễn Thu Thu nghiến răng, ném một ánh nhìn chết chóc về phía Trình Tuyển. Giây tiếp theo, Trình Tuyển sâu kín thở dài: "Tay bắt đầu đau."



Nguyễn Thu Thu: "...... Thực xin lỗi." Cô làm là được chứ gì!



Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn đến không khí cổ quái vợ chồng son, tức khắc vui vẻ.



......



Tay trái bị băng vải trói đến kín mít, tay phải vẫn có thể hành động tự nhiên như cũ, cơ hồ không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường. Nguyễn Thu Thu mí mắt giựt giựt, ẩn nhẫn mà nhìn Trình Tuyển ăn uống thỏa thích, chỉ hy vọng thằng cha này ăn xong rồi thì câm miệng vào cho cô.



Cô vẫn luôn cho rằng Trình Tuyển giống như trong truyện miêu tả là một bông hoa cao lãnh, quen biết biết với anh một thời gian, nhận thức về anh lúc ban đầu của cô đã bị đập nát không còn một mảnh.



Bữa tối kết thúc, Nguyễn Thu Thu mở TV, tùy ý đổi kênh. Trình Tuyển ngồi ở bên cạnh cúi đầu ấn di động, Nguyễn Thu Thu liếc mắt một cái, phát hiện tốc độ đánh chữ của anh quả thật không phải dạng nhanh bình thường.



Nguyễn Thu Thu âm thầm líu lưỡi.



Trong lúc cô đang mất tập trung, TV vừa lúc ngừng ở kênh giải trí đang phát một chương trình trò chuyện, MC giới thiệu bọn họ là "Tân binh thể thao điện tử", nhiều đất dụng võ.



Những ký ức đã quên từ lâu lập tức hiện lên trong đầu. Nguyễn Thu Thu suýt nữa thì quên cô xuyên đến một quyển sách. Trong quyển sách này cô chẳng qua chỉ là vai phụ bé nhỏ không đáng kể, nữ chính chân chính sẽ sống hạnh phúc với trúc mã sau khi trọng sinh, thành công trở thành một người vợ nhàn hạ, sống một cuộc sống mà cô ta luôn mơ ước.
Log out khỏi game, bọn Đồ Nam rảnh rỗi sinh nông nổi, nhìn đến trò chơi có nhiều bug có chút chịu không nổi, lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào hệ thống game sửa chữa lại mấy cái bug trí mạng cho đội ngũ làm game với tinh thần vô cùng hữu hảo, thân thiện.



Trong khi sửa, vẫn không quên chửi bậy trong nhóm.



"Mẹ kiếp, không hiểu nổi vì sao đến cả đi đường còn có thể bug."



"Bug nhiều đến mức người không còn sức để chửi. Lập trình viên của bọn họ có học hết chương trình đại học không vậy?"



"Có lẽ chúng ta nên tới trường dạy nghề kỹ thuật Wudaokhou* bổ túc cho bọn họ một chút."



* Đại học Thanh Hoa đó.



"Tôi cảm thấy chờ sau khi chúng ta sửa xong nó sẽ là trở thành một game hoàn toàn mới."



Một bên pha trò bốc phét một bên sửa bug, bầu không khí trong nhóm rất nhẹ nhàng vui sướng. Đội ngũ game tuyệt đối không thể ngờ được, chờ ngày hôm sau bọn họ phản ứng lại thì game của họ đã biến thành một thế giới mới.



......



Một nơi khác.



Cô gái nằm trên giường bỗng nhiên bắt đầu bất an lăn qua lộn lại, đầu cô đầy mồ hôi lạnh, trong trí nhớ hỗn loạn và thống khổ mở choàng mắt --



"A......"



Từ Bích Ảnh sắc mặt tái nhợt, tay run run rẩy rẩy mà sờ soạng mặt chính mình.



Ả... không phải đã chết rồi sao?



Vì sao cảnh tượng trước mặt lại quen thuộc như thế. Từ từ, đây không phải là nhà ả sao!



Từ Bích Ảnh ý thức được hoàn cảnh không thích hợp, đột nhiên xoay người vội vàng vàng cầm lấy di động. Cái di động ả còn nhớ rõ, là quà sinh nhật bố tặng ả mấy năm trước, sau đó đã không may mất đi.



Ả không dám tin mà mở điện thoại.



Trên màn hình ghi rõ ràng, rành mạch thời gian.



Là ba năm trước khi ả muốn từ hôn, vứt bỏ trúc mã, trốn đi đến một thành phố khác.



Từ Bích Ảnh nhu ngơ mà nhìn di động, sau một lúc lâu, bỗng nhiên vui đến phát khóc.



Thật tốt quá! Tất cả đều còn kịp! Đời trước ả bị mù mới có thể cảm thấy Trình Tuyển kia thâm tàng bất lộ, mới có thể cảm thấy khối băng không có tình cảm Trình Tuyển này sẽ thay đổi vì ả. May mắn ả còn có thể đổi ý, may mắn trời cao cho một cơ hội nữa, có thể cho ả làm lại từ đầu.



Ả nhất định sẽ không tìm đường chết nữa, phải ôm chặt lấy đùi vàng trúc mã này!