Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 7 :

Ngày đăng: 09:00 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Hôm sau.



Nguyễn Thu Thu duỗi cái eo lười, thật lâu không muốn tỉnh lại từ trên giường.



Gần đây quen làm sâu gạo rồi, gần như quên mất trước khi xuyên thư mình vẫn là một nhân viên văn phòng sáng đi chiều về, thỉnh thoảng còn phải làm thêm giờ không lương. Vào thời điểm đó sở thích duy nhất của cô chính là vẽ tranh, cô có thể ngồi ở ghế cầm bút vẽ tranh trong một thời gian dài.



Dạo này ngứa tay quá, không bằng đi mua cái bàn vẽ lần nữa vậy.



"Leng keng."



Điện thoại báo có tin nhắn, Nguyễn Thu Thu buồn ngủ dụi dụi mắt, xoay người ghé vào gối đầu mở điện thoại ra. Tên người liên hệ là Khúc Vi, nội dung tin nhắn cũng rất đơn giản.



【 buổi chiều bảo Trình Tuyển cùng nhau ăn cơm. Địa điểm lát nữa gửi cô sau. 】



Nguyễn Thu Thu giật mình một cái, xoay người ngồi dậy. Ghi chú là Khúc Vi, không có nói rõ quan hệ với nguyên chủ, Nguyễn Thu Thu căn bản chưa từng nghe qua tên người này...... Cho nên, người này rốt cuộc là ai? WeChat không có tên Khúc Vi, tin nhắn với người này đều bị xóa, một cái cũng không chừa.



Lịch sử cuộc gọi duy nhất là khoảng hơn nửa tháng trước, khi đó Nguyễn Thu Thu còn chưa xuyên qua, nói cách khác đã từng trao đổi với nguyên chủ trước khi ly hôn.



Khúc Vi là ai??



Nguyễn Thu Thu vội vàng ngồi ngay ngắn, gửi tin nhắn WeChat cho Trình Tuyển: "Anh ở đâu? Tôi có việc hỏi anh."



Đối phương trả lời rất nhanh.



"Phòng bếp."



Nguyễn Thu Thu: "...... Ah."



Trình Tuyển lấy ra một hộp sữa bò từ trong tủ lạnh.



Nguyễn Thu Thu chưa từng gặp tên đàn ông nào giống anh, từng tuổi này rồi tuổi còn đam mê uống sữa bò. Tủ lạnh trong nhà luôn luôn chứa đầy từng dãy sữa bò, vốn lúc trước chỗ đó đang để nước ngọt có ga bây giờ bị cô đổi thành Wahaha Yakult.



Nguyễn Thu Thu tóc dài rối tung, dép lê phát ra tiếng vang xoạch xoạch. Trình Tuyển không quay đầu lại, kiên nhẫn dỡ xuống túi nilong đựng ống hút.



"Cái kia......"



Trình Tuyển chậm rì rì mà ừ một tiếng: "Không có tiền?"



Nguyễn Thu Thu: "...... Không phải."



Cô lại không phải phá gia chi tử, lúc này mới có mấy ngày sao có thể hết tiền được chứ!



Nguyễn Thu Thu hắng giọng nói, nói: "Cái kia, chiều nay anh không bận việc gì chứ? "
Trình Tuyển đối xử với cô không tồi, cô không phải người lòng lang dạ sói.



"Không có việc gì, tôi cũng có tiền, tuy rằng không phải rất nhiều." Cho nên muốn mắng thì cứ mắng lại, đừng nén giận.



Đúng vậy.



Trong tư tưởng của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển là vì đảm bảo nguồn kinh tế của bản thân mới làm bộ chẳng hề để ý.



Mẹ mất, ba không yêu thương, mẹ kế lại thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm tiền của mình, tính tình không trầm mới là lạ. Nguyễn Thu Thu hoàn toàn có thể lý giải lý do anh trốn tránh hiện thực.



Trình Tuyển: "......"



Hắn một tay đút túi, biểu tình nghiêm túc mà chăm chú nhìn Nguyễn Thu Thu. Dưới ánh đèn mông lung, đường cong gò má của anh nhu hòa tinh tế, cặp mắt thon dài kia thật xinh đẹp, tròng mắt nhiễm một vầng sáng ấm áp.



Nguyễn Thu Thu bị nhìn chằm chằm đến có chút không được tự nhiên: "Được rồi, tôi biết anh thực cảm động nhưng là......"



"Từ từ."



Thân thể hắn hơi về phía trước nghiêng, khoảng cách giữa hai người được kéo gần một ít.



Nguyễn Thu Thu cảnh giác hỏi: "Anh làm gì? Tôi biết tôi rất đẹp cũng rất lương thiện!" Nhưng mà nam nhân chó chết này muốn hôn cô thì là một sai lầm lớn! Cô chỉ là có một tí xíu tâm tình bảo vệ gà con thôi mà!



Không nói chuyện tình cảm, cảm ơn!



"Em......"



"Hả?"



"Gỉ mắt của em, sao lại sáng lên?" Ánh mắt Trình Tuyển tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, vô cùng nghiêm túc.



Nguyễn Thu Thu: "......"



......



......



......



Lâu dài, tĩnh mịch trầm mặc.



Một giọng phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi vang lên:



"Cái này, gọi, là, PHẤN, MẮT."