Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 46 : Đau lòng đế vương

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Hồng Lan cung chìm ngập trong không khí nặng nề



Thị nữ ban nãy còn nép mình vào một góc cảm thán chuyện không hay, giờ đã trở về trình báo tất cả với Lan Quý Phi. Nữ tử ngồi trên ghế quý phi tức giận, mắt long lên sòng sọc đầy hung hãn, ném vỡ chiếc bình cổ quý giá, mắng mỏ:



- Thật là một đám vô dụng, chỉ là một đứa hèn mọn như vậy cũng không giải quyết được, còn kinh động đến hoàng đế. Bây giờ phải làm thế nào đây hả?



- Thưa nương nương, lúc nãy trước khi về cung bẩm báo, nô tì có hỏi qua một chút với ám vệ. Hắn nói là chưa kịp xuống tay, đã nhảy ra một tên thích khách. Kẻ này chủ ý ám sát hoàng thượng, lúc đó đội thị vệ bao vây đông đảo, hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nên đã quay về rồi.



- Khốn kiếp! Trước không hành động, sau không hành động lại đúng ngay lúc quan trọng xuất hiện tên điên ất ơ chen ngang vào làm hỏng hết kế hoạch của ta. Bây giờ thì coi như xong, hoàng đế rào trước rào sau như một cái thùng sắt, một con muỗi cũng khó lọt, làm sao mà trừ khử tiện nô kia được nữa. Thật là tức chết ta mà.



- Vậy bây giờ phải làm gì đây thưa nương nương?



- Đồ ngốc nghếch, còn làm gì được nữa. Bây giờ bất cứ một hành động nhỏ nào cũng sẽ bứt dây động rừng. Ta thật hận, chẳng lẽ đứng nhìn ả ta vươn lên cao mà không có cách nào đối phó được sao. Còn nữa, ngươi cho người dò la xem mấy ngày qua Trấn Nam Vương gia làm gì mà ta lại không thấy tăm hơi của chàng nữa. Nhanh lên cho ta!



- Vâng, nô tì đi làm ngay.
Trở về tẩm cung nghỉ ngơi một chút, lúc tỉnh dậy Thừa Vĩ đã lập tức nghĩ về người con gái ấy. Hắn bất giác nhớ đến trước kia Trà Ngân có nói qua là với bất cứ bệnh nào đi nữa, chỉ cần giúp tăng sức đề kháng thì bệnh sẽ mau chóng hồi phục trở lại. Mà việc tăng đề kháng đơn giản nhất là uống nước cam, hoặc chanh. Hắn liền hạ lệnh cho ngự trù mang cam đi vắt lấy nước cho nàng. Nhưng rồi nghĩ như vậy không đủ thành ý bằng việc tự tay mình làm, Thừa Vĩ lại bảo nô tài mang cam tới tẩm cung cho hắn. Đế vương xưa nay chỉ rèn võ nghệ, nào có làm mấy việc nhỏ nhặt thế này nên lúc vắt cam có phần vụng về. Thường Phúc nhìn chủ tử, thầm cười khinh bỉ trong lòng: “Đúng là số kiếp của ngài rồi hoàng thượng ơi. Sao ngài lại có thể sa sút tới mức lấy lòng một tiểu cô nương cơ chứ. Đúng là tình yêu làm người ta điên đảo mỏi mệt mà. Ngài rốt cuộc cũng có khi phải hèn mọn giống như ta ”. Con người là vậy, nhìn thấy điều gì đó có thể giảm thiểu sự tự ti trong lòng mình thì sẽ cao hứng một chút. Thường Phúc rất trung thành cũng sẽ có lúc nhen nhóm một chút ý niệm như thế đối với chủ tử.



Kiên trì vắt hết số cam, Thừa Vĩ hài lòng cho vào ấm trà, lại đặt vào chiếc hộp sai thái giám Thường Phúc xách, cùng mình đến thăm Trà Ngân. Tâm trạng hắn rất phấn khởi, rất mong chờ được thấy, nếu như nàng biết mình đã tự tay làm cho nàng, gương mặt nàng sẽ như thế nào. Chẳng biết nàng có vì vậy mà cảm động chút nào hay không. Thừa Vĩ cứ thế bay bổng trong miền tưởng tượng, rồi cũng đã đến được nơi có người con gái ấy. Hoàng đế bước vào, tươi cười hiện ra đầy mặt. Trà Ngân nhìn hắn vui vẻ, cũng cười nhẹ đáp lại. Thừa Vĩ sai người đặt chiếc hộp lên bàn, cẩn thận mở hộp lấy ấm trà ra, vừa nói vừa từ tốn rót:



- Buổi chiều cao hứng nên đã tự tay làm cho nàng uống. Nàng thử xem có hợp khẩu vị của mình không?



- Đây không phải trà, hình như là… nước cam.



- Đúng vậy, trẫm nhớ nàng nói uống cam tăng đề kháng, bệnh gì cũng sẽ mau khỏi.



- Nô tì không thể uống. Hoàng thượng, ngài uống một mình thì hơn.



Hoàng đế nghe xong lời của nữ tử, tinh thần bỗng nhiên sa sút. Nàng ghét hắn đến như vậy sao, ban sáng rõ ràng vẫn còn không có gì, mà giờ đây thẳng thừng từ chối tâm ý của hắn. Là nàng nhớ ra những lời mắng chửi trước kia của hắn nên bây giờ bắt đầu phản kháng phải không? Tim hắn lúc này, sao lại đau đến như vậy? Chẳng lẽ từ bây giờ cố gắng nâng niu trân trọng nàng vẫn không có cách nào cải thiện được cảm giác của nàng với mình hay sao?