Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 47 : Cảm xúc ngọt ngào

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Hoàng đế phiền lòng, không thể trút giận lên người vừa mới bị thương còn chưa khỏi, lại chẳng biết phát tiết vào đâu, giọng nặng nề ra lệnh:



- Người đâu, mang nước cam đổ hết cho trẫm



- Hoàng thượng, vì sao lại đổ đi. Như vậy là rất lãng phí.



- Nàng không thèm uống thì giữ lại có ích gì đâu. Để lại đây càng chướng mắt.



- Sao mà chướng được. Ngài có thể uống để tăng cường sức đề kháng cũng được mà. Nhưng trời đã chiều tối, chỉ nên uống với lượng vừa phải, nếu không lại bị mất ngủ vì đi tiểu đêm nhiều lần đó.



- Vậy… nàng không muốn uống cũng là vì điều này, phải không?



- Cũng không hẳn là vậy…



Đôi mắt ai kia sáng rỡ, mong chờ đáp áp khẳng định của nữ tử để chứng tỏ nàng không hề có ý ghét bỏ mình, lại nhận về một đáp án phủ định làm hắn phải xụ mặt buồn bã. Biểu cảm lúc này của đế vương bỗng lạ lẫm, sinh động, như thể đứa trẻ mong chờ được khen ngợi mà kết quả lại là thất vọng. Trà Ngân nhìn hắn như vậy không giấu được vẻ mặt vui vẻ, lại tiếp lời:
- Nếu nàng còn suy diễn lung tung như vậy nữa ta sẽ mặc kệ nàng đấy. Ta là nam nhân, phải lấy đại cuộc làm trọng, tính toán cũng vì tương lai của chúng ta. Thế mà nàng còn hoài nghi ta một dạ hai lòng, ta chẳng còn gì để nói nữa, cũng thất vọng vì tình cảm của nàng dành cho ta quá mong manh, mới không có lòng tin vào ta thế này



- Thôi được rồi, được rồi, là thiếp sai. Chàng ở đây uống vài chung rượu nói chuyện với thiếp một chút cho đỡ nhớ đi rồi hãy về, có được không?



- Được!



Bên chiếc bàn tròn, hai bóng người ôm ấp thân mật với nhau. Nữ tử kề chung rượu lên môi nam tử. Hắn ta mang vẻ mặt như rất hưởng thụ, thực ra trong lòng lại chán ghét cảnh hư tình giả ý lúc này. Bỗng dưng thời gian này, Ngạo Thiên cảm thấy diễn trò thật là mệt mỏi, nhưng mà đại nghiệp chưa thành, quân cờ ngầm này vẫn là nên lợi dụng cho thật tốt đi.



Lan Quý Phi vui vẻ ngậm một ngụm rượu, đẩy đưa câu dẫn Trấn Nam Vương, thêm một lúc sau, đôi tay thon nhỏ luồn vào trong áo, chạm lên cơ ngực tinh tráng, lại lướt dần lướt dần xuống chạm vào khiêu khích vị “tiểu huynh đệ”. Hắn là nam nhân cường tráng, khi dục vọng đã thức tỉnh, sao có thể nhẫn nhịn cảm xúc khó chịu, tự thiệt thòi bản thân. Ngạo Thiên vì thế nhanh chóng bế nữ tử thon thả này đến bên giường. Một màn xuân sắc, thanh âm nỉ non rên rỉ, nửa như đau khổ nửa như thư sướng của nữ nhân, vì được thỏa mãn nhu cầu gối chăn mà thần thái tươi tắn thêm mấy phần. Nàng ta cũng triển khai hết kỹ thuật làm cho nam nhân phía trên mê đắm. Hai thân ảnh quyện chặt không rời, một lúc lâu mới tách ra. Lan Quý Phi không một mảnh vải che thân, còn chưa thoát ra cảm giác lâng lâng như bồng bềnh giữa sóng nước, nhìn nam nhân của mình nhặt nhạnh lại y phục chuẩn bị rời khỏi. Suy nghĩ của nàng ta là từng thời từng khắc mong nam nhân này sẽ nhanh chóng giành lấy vương vị để không còn phải lén lút yêu thương như vậy nữa. Sau khi chỉnh trang y phục xong xuôi, Hàn Ngạo Thiên lấy lại thần thái cao quý thường ngày, nói tạm biệt với nữ tử trên giường



- Nàng nghỉ ngơi đi, ta phải đi rồi, Ngủ ngon nha Trà Ngân



Sao lại là Trà Ngân, nàng có nghe nhầm hay không. Nam nhân kia vậy mà trước mặt nàng lại gọi tên ả tiện nhân kia. Vậy chuyện mây mưa tuyệt vời ban nãy, hắn có nhớ là đang cùng với nàng không, hay lúc ấy mình chỉ là dụng cụ cho hắn tạm thời phát tiết. Trà Ngân, Trà Ngân, hai tiếng như ma chú khiến bản thân nàng đã chịu không ít đắng cay tủi nhục, bây giờ vẫn còn lảng vảng bên tai, ghê tởm và đáng ghét sao cứ mãi chẳng chịu tan. Vui vẻ vừa mới nạp đầy trong Lan Quý Phi từ màn ân ái cháy bỏng, đã nhanh chóng bị quét sạch không còn chút nào, chỉ có điên cuồng phẫn nộ. Vậy mà nam nhân vừa đi kia lại không hề phát giác, từ chuyện hắn lỡ miệng gọi nhầm người con gái khác, đến thần sắc vặn vẹo căm tức của người cùng mình triền miên cảnh xuân vừa rồi.