Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 89 : Tiên hạ thủ vi cường
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Hoàng đế Đại Nam theo lời Trà Ngân, cùng đoàn quân nán lại ít hôm, nghe ngóng xem có chuyện gì bất thường hay không. Qua vài ngày, khi mọi người tưởng chừng sẽ bắt đầu có một trận “gió tanh mưa máu”, thì vị chủ tướng đột nhiên ra lệnh rút quân, quay về Đại Nam. Hình ảnh thâm tình của ngôi cửu ngũ trước đó vài ngày vẫn còn chưa tan trong mắt binh sĩ, giờ nhận được mệnh lệnh như thế, ai nấy đều cảm thấy vô cùng bất ngờ. Họ thầm nghĩ, hoàng đế đã phải vì đại cuộc, vì bình yên của trăm họ bao nhiêu, mới nén lại quyết định trả thù cho nữ tử mình thương yêu nhất. Trong lòng họ dâng lên sự kính phục, tin tưởng đây chính là vị minh quân mình có thể phó thác lòng trung thành, để cùng nhau đưa non nước này mãi thái bình thịnh vượng.
Lúc này, Trà Ngân đã ngán lắm cái cảnh trốn trong phòng như bị giam cầm. Dù rằng tên Hàn Thừa Vĩ kia thường xuyên đến trò chuyện, cũng không tính là quá cô đơn, nhưng lời nói thiếu nghiêm túc của hắn thì khiến cô xấu hổ, đôi khi tức muốn hộc máu. Người gì mà nói mười câu thì hết tám câu là ám chỉ, bắt vạ. Lần gần đây nhất, hắn viết một đoạn thơ ngắn, đọc vào vừa ngọt ngào vừa cảm xúc, làm cho lòng cô không ngừng xao động. Mỗi lần đối diện với hắn, cô lại cảm thấy lúng túng, thẹn thùng, đôi gò má nóng bừng cả lên, liền quay mặt sang hướng khác như không có chuyện gì.
Thừa Vĩ sau khi để lại bức thư tỏ tình chân thành, rất hy vọng nhìn ra tâm ý đáp lại của Trà Ngân. Hắn quan sát mãi vẫn chẳng thấy nàng có biểu hiện rung động, trong lòng cũng rất thất vọng. Suốt cả một ngày suy nghĩ chuyện đó mà ức chế lắm. Dù sao đây là lần đầu tiên hắn làm điều này cho một nữ tử, vậy mà kết quả lửng lờ như không, sao hắn có thể chịu được, quyết định hỏi cho ra lẽ:
- Nàng đã đọc lá thư ta viết cho nàng chưa?
- Lá thư nào, ta chẳng biết gì cả.
- Ta đặt ngay gối, rất dễ thấy mà.
- À, rảnh rỗi không biết làm gì nên thu dọn mấy thứ linh tinh vứt đi, chắc là gom cả trong đó rồi. Nhưng có chuyện gì quan trọng không?
Thừa Vĩ nghe Trà Ngân nói xong, gương mặt từ không cam lòng biến thành rất mất hứng, thầm trách nữ tử trước mặt, sao lại vô tâm đến như vậy. Muốn dọn dẹp cũng nên xem đó là gì mới phải chứ, đằng này lại vứt hết nỗi lòng của hắn. Bây giờ còn hỏi có chuyện gì không, mấy lời ướt át như vậy, sao dễ dàng mở miệng nhắc lại được chứ, thế là hắn mang gương mặt bí xị, nói lảng sang chuyện khác:
Thế Triệt chuyên tâm nói rõ ràng mạch lạc, thấy người đối diện lặng im, nghĩ rằng vị vương gia này đang rất tập trung để tìm ra giải pháp thích hợp giải cứu Tứ hoàng tử. Hắn hoàn toàn không biết, điều mình vừa nói là tự đẩy bản thân vào hiểm cảnh. Và hắn cũng không phát hiện tên nam nhân quyền quý kia thần sắc dần đanh lại, thanh âm phát ra cũng trầm đục, nguy hiểm:
- Là Phương Chí Thanh khiến cho Trà Ngân phải chết?
- Vâng, đúng vậy. Nàng ta là đầu quả tim của hoàng đế Đại Nam. Nàng ta chết thì tình giao hảo hai nước sẽ không còn nữa. Như thế mới có lợi cho chủ tử và ngài. Nhưng đến lúc này, hai bên vẫn chưa khai chiến, tiểu nhân không biết vì sao?
- Giỏi lắm tên Chí Thanh khốn nạn. Ta tìm tới tìm lui chưa biết ai là hung thủ, hóa ra lại là đám các người. Ta hận không thể tự tay lóc xương lóc thịt các ngươi bái tế nàng. Vậy mà còn dám đến đây nhờ ta giải cứu. Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất đừng để rơi vào tay ta. Nếu không, ta đảm bảo hắn sẽ sống không bằng chết.
- Vương gia, ngài nói gì…
Câu hỏi của Thế Triệt còn chưa dứt, Hàn Ngạo Thiên đã hét hai tiếng “Người đâu!”, đồng thời vận hết mười phần lực đánh thẳng về tên đường chủa của phái Thanh Long. Hắn không cần biết cái chết của Trà Ngân có liên quan đến tên thủ hạ này hay không nhưng lúc này hắn rất muốn chém, muốn giết để trút bớt cuồng nộ trong lòng. Hai bên giao chiến, thân thủ phi phàm đứng đầu bang phái lợi hại như Thế Triệt, tất nhiên cũng không dễ đối phó. Phía Trấn Nam Vương liền lấy đông áp chế, tên đường chủ chỉ còn cách rút lui bảo toàn tính mạng, trong đầu không khỏi thắc mắc: “Tên vương gia kia bị điên rồi, hay là bị ma ám? Chẳng phải chủ tử và hắn đang có mối liên minh hay sao?”
Vất vả lắm mới thoát được sự truy đuổi từ đám thuộc hạ của Hàn Ngạo Thiên, Thế Triệt ngồi ngẫm nghĩ lại lời mắng chửi của tên vương gia thần kinh kia thật kỹ, loáng thoáng nhận ra điểm bất thường. Xâu chuỗi vấn đề từ lời nói, thái độ, biểu cảm trước đó của tên vương gia, Thế Triệt có thể xác định khoảng tám phần nguyên nhân xuất phát từ tình cảm của tên vương gia dành cho nữ tử kia. Nếu vậy, chuyến đi lần này của hắn là sai lầm, sợ rằng tên vương gia kia sẽ xuống tay hủy diệt toàn bộ phái Thanh Long mất thôi. Hắn phải làm sao chống đỡ lúc này đây? Hay là… hay là, “tiên hạ thủ vi cường”. Trí óc Thế Triệt xoay chuyển, dần dần cũng nảy ra đối sách…