Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 90 : Chó cắn chó

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Ở cứ điểm bí mật này của phái Thanh Long, có một gian phòng riêng của Tứ hoàng tử trước nay không có ai dám đi vào cả. Bởi chủ tử đã dặn dò rất kỹ, nếu kẻ nào dám cãi lời, tự ý bước vào nơi đó, nhất định sẽ bị xử phạt, sống không bằng chết. Tình hình bây giờ cấp bách, chẳng biết với trí tuệ phi phàm của chủ tử, có cách nào biến nguy thành an, lật ngược thế cờ hay không? Thế Triệt cảm thấy mình vẫn nên to gan lớn mật một lần, thử đi vào gian phòng kia, biết đâu có thể tìm được thứ gì đó hay ho. Ví dụ như là thông tin về một thế lực khác còn ẩn giấu của chủ tử. Hoặc là những mật thư trao đổi tin tức của ngài ấy với tên Trấn Nam Vương gia khốn kiếp kia. Hay là… hay là… vàng bạc châu báu, nếu đúng là vậy và chủ tử mãi mãi chôn thân trong hoàng cung thâm sâu kia, hắn có thể mang số của cải ấy rời khỏi nơi này, lập nên một bang phái khác và dẫn dắt mọi người thật tốt, đưa tổ chức ngày càng lớn mạnh hơn. Bất giác, Thế Triệt đã quên mất sự trung thành trước nay của mình, bắt đầu mơ tưởng đến quyền lực cá nhân. Điều này càng củng cố quyết định vào phòng cấm của Tứ Hoàng tử trong lòng hắn.



Thế Triệt vẫn còn đang bước chưa đến nơi, phía bên ngoài đã có tiếng ầm ĩ đánh nhau, khiến hắn phải khựng lại, ra xem là có chuyện gì. Đôi mắt tinh tường của hắn rảo một vòng, liền nhìn thấy người đi đầu là Trấn Nam vương gia. Hắn đã nghĩ ngay từ trước, tên vương gia điên đó nhất định sẽ không để yên chuyện này, cho nên bản thân hắn cũng quyết định “tiên hạ thủ vi cường”. Nào ngờ còn chưa thực sự hành động, hắn ta đã kéo đến công kích. Được rồi, tưởng hắn là con mèo hen chắc. Nếu đã đi đến nước này thì đừng trách sao liên minh của đôi bên hoàn toàn bị hủy bỏ. Vừa có quyết định, Thế Triệt liền hướng về phía Trấn Nam Vương hô lớn:



- Liên minh của chúng ta chấm dứt. Ta với ngươi bây giờ chính là kẻ thù.



- Ha ha ha. NGƯƠI! Các ngươi nữa. HÔM NAY ĐỀU PHẢI CHẾT.



Nói xong, Hàn Ngạo Thiên phất tay một cái, đám người cấp dưới lại hướng về phía trước, mỗi một chiêu xuất ra đều là chí mạng. Mà phía phái Thanh Long toàn là những nhân tuyển bất phàm, đâu dễ vì đôi ba chiêu thức mà bị quật ngã. Hai bên cứ thế giao chiến ác liệt, có thể coi là bất phân thắng bại. Mãi một lúc lâu sau, cả hai phía bắt đầu thấm mệt, đòn thế tung ra cũng giảm đi mấy phần uy lực. Thế Triệt cảm thấy cứ như vậy cũng không phải cách hay, hắn lùi lại phía sau, dùng hiệu lệnh đặc biệt của tổ chức Thanh Long, chỉ thị mọi người tập trung toàn lực tấn công vào kẻ cầm đầu. Còn bản thân hắn để lại một câu:



- Giữ vững thế trận, ta đi điều thêm lực lượng.
- Huynh linh tinh, ta đi chỉnh trang lại y phục đây.



Nói rồi, Trà Ngân bước mau với khuôn trăng đỏ rần như gấc, vào phòng đóng cửa lại. Chỉ vài câu quan tâm trước đó của Thừa Vĩ, giản đơn nhưng có sức mạnh tan chảy một lớp băng trong lòng cô gái nhỏ. Cho đến một câu “mạng ta cho nàng luôn còn được”, mà câu này là xuất phát từ đế vương cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn thì còn ý nghĩa đến mức nào. Tim Trà Ngân sau câu nói chân thành, nghiêm túc, thực sự bị rung động. Hạt mầm tình yêu lặng lẽ gieo vào lòng tự bao giờ cô cũng không hay biết. Chỉ thấy lạ kỳ là mỗi lần nhớ lại, nhịp tim cứ rung rinh dồn dập khó hiểu. Rất khác so với cảm xúc cô có được với bạn trai ở thế giới hiện đại. Cô đè tay lên ngực, không ngừng tự hỏi bản thân: rốt cuộc cảm giác này là gì đây?



Trà Ngân mải nghĩ ngợi bâng quơ, quên luôn việc mình phải vào sửa lại phần bó ép ngực phẳng cho lỏng ra tí xíu, rồi sẽ dùng áo choàng che chắn bên ngoài như Thừa Vĩ đã bảo. Ngay lúc này, một mũi dao vụt nhanh thần tốc, cắm thẳng vào cửa sổ phòng. Hai người một nam một nữ đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ, vì tiếng động này mà hồi thần trở lại. Thừa Vĩ quét mắt xác định phương hướng. Vừa muốn đuổi theo nhưng đầu óc linh hoạt xoay chuyển, lo ngại rằng đây là một chiêu “điệu hổ ly sơn” nhằm bắt giữ Trà Ngân của hắn, liền dừng chân, hô lớn hiệu lệnh cho cận vệ đuổi theo:



- BẮT LẤY THÍCH KHÁCH!



Thế rồi, Thừa Vĩ nhìn tới hung khí là con dao nhỏ cắm ở cửa số, phát hiện trên đó còn có một mẫu giấy, mới mở ra xem. Nội dung bên trong chỉ vài câu mơ hồ nhưng cũng đủ khơi dậy ngọn lửa căm phẫn bùng cháy trong lòng hắn. Trà Ngân cũng nhanh chóng mở cửa chạy ra, xem thử là chuyện gì và trông thấy trên tay đế vương là dòng chữ gây nhiều ức chế.