Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

Chương 40 :

Ngày đăng: 19:16 18/04/20


Chương 40



Mặc gia phủ đại tá, sau khi đại tá Mặc Hạo Nhiên chết, làm trưởng tử Mặc Vân Thiên liền thuận lý thành chương trở thành nam chủ nhân nơi này.



Giờ phút này Mặc Vân Thiên đang ở thư phòng tiếp khách, làm người ta ngoài ý muốn chính là, người tới chỉ là một học viên năm nhất khoa dược học chuyên nghiệp học viện Saint Ovendo, hơn nữa nhìn trên băng tay, là ban D kém cỏi nhất.



Ánh mắt màu băng lam đảo qua một phần báo cáo trong tay, “Chỉ có thế này?”



“Ngạch, đúng vậy, Vân Thiên học trưởng.” Học viên có chút co quắp, bất quá có thể  vì vị học trưởng thiên tài này làm việc, cậu cảm thấy chính mình thực may mắn, về sau cậu còn phải trông cậy vào vị học trưởng này có thể giúp mình tìm một chức vị trong cục nghiên cứu khoa học ở quân bộ .



“Ân, đã biết, cậu làm việc cho tốt, tôi sẽ không bạc đãi cậu.” Mặc Vân Thiên vò tư liệu thành một cục, “Cậu đi về trước đi, về sau không cần tới mỗi ngày, có cái gì không bình thường thì trực tiếp gửi thư cho tôi.”



Nghe được Mặc Vân Thiên hứa hẹn, học viên nọ mừng rỡ như điên, “Cám ơn Vân Thiên học trưởng! Cám ơn!”



“Vân Thiên học trưởng quan tâm Mặc Vân Hi này như vậy, chẳng lẽ cậu ta là thân thích của học trưởng? Tên rất giống ha ha!” Đệ tử cố ý tìm cách lôi kéo làm quen với Mặc Vân Thiên, cậu cảm thấy mình hẳn là đã trở thành thủ hạ của Mặc Vân Thiên rồi.



Trong ánh mắt màu băng lam hiện lên một tia lệ khí không dễ phát hiện, bị sợi tóc màu bạc che khuất, Mặc Vân Thiên nhàn nhã đốt một điếu thuốc, lại tiện tay đem chỉ đoàn thiêu hủy, phun ra cái vòng khói, “Làm việc cho tốt đi, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”



Khẩu khí lạnh như băng làm cho học viên kia cả người chấn động, cậu phát hiện người thanh niên này cậu không thể dễ dàng tới gần như vậy, “Vâng, Vân Thiên học trưởng! Em đã biết, chuyện này em tuyệt đối sẽ không nói một chữ với bất luận kẻ nào!”



“Ân, cậu đi về trước đi.” Đối với loại người như thế này, Mặc Vân Thiên cho tới bây giờ đều lười nhìn đến lần thứ hai, ánh mắt màu băng lam nhìn phía ảnh chụp chung của cha cùng Mặc Vân Hi trên bàn học, Mặc Vân Hi nho nhỏ tinh xảo tựa như một con búp bê bằng gốm sứ, nhu thuận được cha ôm, cũng chỉ có trong bức ảnh này, cha luôn nghiêm túc mới có thể cười tự nhiên đến như vậy, hòa ái, cậu ta, nhất định là đứa nhỏ ngài thương yêu nhất …



Thiêu hủy bản ghi chép báo cáo về Mặc Vân Hi khi ở trên lớp, nhất cử nhất động, tất cả những việc lớn nhỏ, đương nhiên cũng bao gồm cả thành tích đứng đầu lớp trong cuộc kiểm tra lần này của cậu ta. Ngón tay thon dài xoa đôi mắt hạnh xinh đẹp của đứa nhỏ trên ảnh chụp, đúng là hắn nên gặp lại người kia.



Sáng sớm ngày thứ bảy, Mặc Vân Hi liền thúc giục Lăng Phong, trước đưa cậu đến thị trường bán sỉ dược liệu, ngày hôm qua ở trên thế giới giả tưởng đặt hàng mấy thứ dược liệu. Mặc Vân Hi nghĩ, nếu phải luyện tập chiết xuất dược liệu thì không thể lãng phí, còn không bằng dựa theo một vài phương pháp điều chế thuốc căn bản nhất để làm chiết xuất, dự trữ thỏa đáng, như vậy về sau không chừng còn có thể dùng để phối chế thành dược.



Mặc Vân Hi từ trong thế giới giả tưởng tìm được phương pháp phối chế dinh dưỡng đan căn bản phổ biến nhất, tuy rằng không phải cái loại “ hàng cao cấp“ Lăng Phong thường ăn, nhưng đây đã là phương thuốc đơn giản nhất cậu có thể tìm thấy. Cậu nghĩ phương thuốc loại Lăng Phong ăn hẳn là cũng là lấy từ đây rồi cải tiến, chờ dinh dưỡng đan làm ra, cho dù không có tác dụng cũng có thể dùng để  dự trữ cho những trường hợp khẩn cấp.




“Tôi và các người đã không có quan hệ gì nữa rồi.” Mặc Vân Hi kiên quyết cùng những người này cắt đứt quan hệ, dù sao cậu cũng không phải là Mặc Vân Hi ban đầu.



“A ~ không hỏi xem là ai sao? Bà ấy thế nhưng luôn luôn ở trong nhà chờ cậu.” Mặc Vân Thiên cẩn thận quan sát phản ứng của Mặc Vân Hi, chậm rãi phun ra một cái tên, “Sophie L’Oreal.”



Sophie L’Oreal? ! Người mẹ cậu chưa từng gặp mặt đã mất tích? ! Như thế nào lại…



Mặc Vân Hi có điểm luống cuống, nếu như là mẹ của thân thể này, vậy cậu nhất định sẽ bị lộ, làm sao bây giờ? !



Mặc Vân Thiên thấy Mặc Vân Hi không kích động giống như hắn dự đoán, ngược lại có chút kinh hoảng, rất kỳ quái, “Tôi cảm thấy cậu hẳn là nên mau chóng đi gặp bà ấy, tình huống của bà ấy không tốt lắm.”



“Cái gì? Bà làm sao?” Mặc Vân Hi khẩn trương hỏi.



“Thời điểm chúng tôi tìm thấy bà ấy, bà ấy đã hôn mê sâu, vốn tôi dự định chờ bà ấy tỉnh sẽ cho hai người gặp nhau.” Mặc Vân Thiên dừng một chút, “Bất quá hiện tại xem ra, thân thể của bà ấy suy yếu rất nhanh, sắp không được.”



Mặc Vân Hi nguyên bản nghe được tin Sophie L’Oreal hôn mê mà hơi thở ra một chút, nhưng thời điểm nghe thấy chuyện nàng sắp không được, trái tim mạnh co rút đau đớn, trong lòng giãy dụa, dù có chuyện gì cậu cũng đều nên đi gặp bà ấy, dù sao cũng là cậu chiếm cứ thân thể con trai bà.



“Được rồi, tôi ngày mai đi.” Mặc Vân Hi nghĩ như thế nào cũng phải báo với Lăng Phong mới được.



“Có thể, bất quá tôi hy vọng cậu có thể tự mình đến.” Ánh mắt màu băng lam thật lòng nhìn Mặc Vân Hi, “Dù sao đây cũng là việc nhà chúng ta.”



“Này không cần anh quan tâm, ngày mai tôi sẽ tự mình đi đến Mặc gia.” Nói xong Mặc Vân Hi cũng không quay đầu lại vào trạm đường hầm xe bus.



Nhìn bóng dáng thiếu niên đơn bạc quật cường, Mặc Vân Thiên bên môi gợi lên một mạt cười chua xót yếu ớt, “Vân Hi…”