Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

Chương 41 :

Ngày đăng: 19:16 18/04/20


Chương 41



Lăng Phong tựa vào ghế sofa trong thư phòng, nhíu mày nhìn báo cáo điều tra được Tề Vũ đưa tới.



“Chuyện này cậu xác định sao?” Lăng Phong hỏi.



Tề Vũ ngồi ở đối diện cũng là vẻ mặt nghiêm nghị, “Đúng vậy, xác định, mấy ngày này tôi luôn luôn kiểm chứng tại nhiều mặt, hết thảy manh mối đều cho thấy, người đang ở Mặc gia, chính xác là ở trong tay Mặc Vân Thiên.”



“Kia lần trước cho cậu tra, người kia…”



Tề Vũ lập tức hiểu ý, “Tôi đem tình huống từ nhỏ đến lớn của Mặc Vân Hi đều điều tra một lần, cậu ấy căn bản chưa yêu lần nào, bên người cũng không có cô gái nào như vậy, kỳ quái chính là, tư liệu về Mặc Vân Hi rất ít, người từng tiếp xúc với cậu ấy cũng phi thường ít, cậu ấy giống như là bị Mặc thượng tá cố ý giấu đi, bất quá kết hợp với thân phận con riêng thì cũng có thể lý giải, dù sao nhà mẹ đẻ của phu nhân thượng tá ở quân bộ rất có bối cảnh.”



Nghe xong lời Tề Vũ nói, Lăng Phong đầu mi cũng không có giãn ra, “Chưa từng yêu, vậy lần trước…” Lăng Phong nghĩ tới lần trước Mặc Vân Hi sau khi gặp ác mộng thì khóc nháo cùng anh, lại không tự giác chợt nhớ đến lời nói của Mặc Vân Thiên【 Cậu hiểu nó nhiều hay ít? Nó không đơn thuần giống như cậu nhìn thấy đâu. 】



“Khụ ~ có chuyện này tôi không biết có nên hay không.” Tề Vũ do dự, anh hiểu rất rõ Lăng Phong, chuyện này nếu nói ra, Phong khẳng định sẽ phát hỏa, bất quá… Trong đôi mắt hẹp dài như hồ ly hiện lên một đạo tinh quang không dễ phát hiện.



“Nói.” Lăng Phong nhíu mày nhìn tư liệu, đầu cũng không nâng, anh ghét nhất loại người nói chuyện úp úp mở mở.



“A ~ kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, trong quá trình tôi điều tra Mặc Vân Hi nghe được một chút chuyện xấu nho nhỏ, cụ thể chính xác bao nhiêu thì không thể nào kiểm chứng được, cho nên không có viết trong báo cáo.” Tề Vũ cẩn thận quan sát biểu tình của Lăng Phong.



Lăng Phong tay lật tư liệu một chút, thanh âm lạnh như băng có phần bất mãn, “Muốn nói thì cứ nói.”



“Chính là… trong quá trình điều tra, từ trong miệng vài người hầu trong Mặc gia biết được, Mặc Vân Hi tựa hồ đối với Mặc Vân Thiên phi thường ngưỡng mộ.”



“Roẹt ~ oanh ~” một tiếng, điện quang màu lam tím hiện lên, tư liệu trong tay Lăng Phong bị đốt ra một cái động lớn, tầm mắt sắc bén làm cho người ta sợ hãi nhìn Tề Vũ.



Tề Vũ luôn luôn quan sát Lăng Phong vội đứng thẳng dậy, cung kính cúi đầu, “Thực xin lỗi, đem chuyện không có chứng cớ chứng minh nói ra, tôi sẽ mau chóng đi cầu chứng (tiêu hủy chứng cứ), hơn nữa sẽ làm người có liên quan câm miệng.” Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Tề Vũ chảy xuống, mặc kệ bình thường quan hệ có bao nhiêu thân cận, anh cũng sẽ không quên thân phận Lăng Phong, xem ra Mặc Vân Hi này chính là nghịch lân của Phong.



Trừng Tề Vũ trong chốc lát, Lăng Phong trầm giọng nói, “Tôi cho cậu điều tra chuyện của Mặc Vân Hi, chính là muốn không để bất cứ tư liệu gì của Mặc Vân Hi lộ ra ngoài, về phần tai mắt trong nhà, tôi nghĩ cậu biết xử lý như thế nào, tóm lại tôi không hy vọng bất luận kẻ nào chú ý tới cậu ấy, hiểu chưa?”



“Vâng, hiểu được.” Tề Vũ cúi đầu, cung kính nói.



“Tốt lắm, cậu đi về trước đi.” Lăng Phong đè cái trán, “Nga, đúng rồi, rượu tuyền nguyên chất kia, mang mấy bình qua đây.”



Nghe vậy Tề Vũ biểu tình buông lỏng, vui vẻ nói, “Tốt, Phong, không nghĩ tới cậu lại thích rượu kia.”



“Rượu đó nguyên chất, Vân Hi nói muốn dùng đến ngâm rượu thuốc.” Đối với lời noi của Mặc Vân Hi, Lăng Phong cho tới bây giờ đều là thực để bụng.




“Nơi này là biển ý thức của ta, là cố hương trong trí nhớ của ta.” Sophie L’Oreal ôn nhu nắm lấy tay Mặc Vân Hi, “Thật tốt quá, con còn sống, còn có thể nhìn thấy con thật sự là quá tốt.”



“Ân, ngài ~ có khỏe không?” Mặc Vân Hi không biết nên nói những gì, cậu giãy dụa không biết có nên nói cho bà ấy chân tướng hay không?



Sophie L’Oreal tầm mắt rũ xuống, “Cơ thể của ta kỳ thật đã muốn…, dựa vào Phỉ Nhi mới có thể vẫn duy trì ý thức không tiêu tan.” Nói xong nhẹ nhàng sờ sờ tinh linh nhỏ bay múa bên cạnh.



“Phỉ Nhi?” Mặc Vân Hi tò mò nhìn về phía tinh linh nhỏ, giống như củ khoai tây gì đó.



Sophie L’Oreal ôn nhu cười, “Nó chính là Phỉ Nhi, là linh thức (trong raw là 意识灵 – ý thức linh, mình không edit kiểu gì mới đúng ý của tác giả nên mạn phép để là linh thức) của ta, tồn tại trong biển ý thức của ta.”



“Linh thức?” Đây là cái gì? Mặc Vân Hi tò mò nhìn khỏa khoai tây trơn bóng kia.



“Vân Hi cũng có, chính là ở ta người này ~” nói xong, Sophie L’Oreal đưa một củ khoai tây cho Mặc Vân Hi, “Đây là linh thức của Vân Hi, còn chưa ấp trứng, vì bảo hộ con, cho con sống cuộc sống của người bình thường, ta giấu nó ở chỗ ta.”



Mặc Vân Hi tiếp nhận tiểu khoai tây, nhất thời một cảm giác ấm áp thân thiết truyền đến, cậu thậm chí có thể cảm giác được cậu nhóc kia rất cao hứng!



“Vân Hi, nơi này là rừng rậm Bellamy cố hương của ta, khắp nơi đều có thể cảm nhận được sự dư thừa của sinh mệnh lực.” Sophie L’Oreal hít sâu một hơi, như là hưởng thụ không khí mới mẻ ở nơi này, rồi sau đó ánh mắt lại ảm đạm, “Đáng tiếc, đây chỉ là ký ức trong biển ý thức của ta.”



“Ngài là muốn trở về sao?” Mặc Vân Hi hỏi, nếu đây là tâm nguyện cuối cùng của bà ấy, cậu sẽ đi van cầu Lăng Phong, có lẽ có thể giúp bà.



“Ân, muốn, nằm mơ cũng muốn.” Sophie L’Oreal cười nhìn Mặc Vân Hi, điều này làm cho cậu phi thường ngượng ngùng, người mẹ này cũng quá trẻ tuổi rồi.”Đáng tiếc không thể quay về, hành tinh Bellamy ở một tinh hệ rất xa, phi thuyền của chúng ta trong một lần đi kiểm tra gặp hạt gió lốc, bị cuốn vào lỗ đen, đưa tới tinh hệ này, bắt buộc phải hạ cánh ở trên một tiểu hành tinh không người.”



Sophie L’Oreal tựa hồ lâm vào trong ký ức xa vời, “Tiểu hành tinh kia là hành tinh liên bang ngũ đại đế quốc đang khai phá khoáng sản, lúc ấy chúng ta cũng không biết, sau khi buộc phải hạ cánh đã bị quân của liên bang ngũ đại đế quốc đóng ở đó coi là kẻ xâm lấn mà bao vây, bởi vì ngôn ngữ không thông, người của chúng ta ý đồ muốn trao đổi với quân liên bang, nhưng vẫn bị quân liên bang coi là những kẻ xâm lấn bắt giữ.”



“Vậy còn ngài?” Mặc Vân Hi thân thiết hỏi han, trong lòng lại ở điên cuồng lật bàn, đừng nói với cậu bà là đào phạm a! Con tư sinh và vân vân đã muốn đủ khổ bức!



Sophie L’Oreal ôn nhu cười, “Ta được một bộ hạ trung thành giấu ở khoang chứa hàng của phi thuyền, sau khi bọn họ bị bắt đi thì sĩ quan phụ trách điều tra phi thuyền chính là cha của con Mặc Hạo Nhiên.”



… Mặc Vân Hi đã không biết nên nói cái gì cho tốt, rất cẩu huyết, phim tám giờ a?



“Ông ấy là một quân nhân chính trực, ông ấy tin lời mẹ nói, cho rằng chúng ta đúng là người gặp nạn bình thường, cũng không đồng ý dùng đãi ngộ với kẻ xâm lấn để giam giữ chúng ta, nhưng ông ấy khi đó cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.” Sophie L’Oreal ngóng nhìn phương xa, giống như là nhìn gương mặt của ái nhân, “Ông ấy là một người tốt, mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng giấu ta đi, sau đó ta nghe nói quân đội để ý tinh thần lực cao bất thường của tộc nhân chúng ta, cũng muốn nhân dịp này nghiên cứu ra phương pháp đề cao tinh thần lực, như vậy liên bang có thể có được càng nhiều dị năng võ giả cao cấp cùng năng lực chiến đấu cho quân đội.”



“Tinh thần lực cao bất thường? Chính là con…” Mặc Vân Hi hoang mang hỏi, thứ này khi cậu bắt đầu luyện đan đã nghĩ tới, chẳng lẽ là không di truyền cho cậu?



Sophie L’Oreal áy náy nhìn cậu, “Thực xin lỗi, Hạo Nhiên nói quân đội vẫn chưa đình chỉ nghiên cứu người hành tinh Bellamy, hơn nữa còn không ngừng tìm kiếm hành tinh Bellamy trong vũ trụ, cho nên chúng ta quyết định giấu diếm năng lực của con, bảo hộ con thật tốt. Nhưng bọn họ không biết chính là, kỳ thật cái bọn họ gọi là tinh thần lực cao vượt mức bình thường, căn bản là không tồn tại, người hành tinh Bellamy chúng ta gọi cái này là năng lực ý thức, mà vật dẫn của năng lực ý thức, chính là linh thức trên tay con, nó chính là nguồn gốc năng lực ý thức của người Bellamy chúng ta.”