Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 19 :

Ngày đăng: 13:09 18/04/20


Trần Tĩnh ôm Tiểu Bảo bước từng bước một trở vể, Dương Dật cứ vậy nằm trên mặt đất không thèm đứng dậy. Vừa rồi không để ý tốc độ, ngã một cú khá đau, lòng bàn bay của hắn bây giờ đã nóng rát.



Đi đến trước mặt Dương Dật, nhìn thấy phu quân của mình vẫn còn nằm rạp trên đất, cặp mắt to mờ mịt nhìn mình, bên trong toàn bộ đều là ủy khuất, cái biểu cảm này cùng với Tiểu Bảo lúc giả bộ đáng thương đúng là cùng một dạng. Rút cuộc Trần Tĩnh cũng không biết là mình tức giận vì cái gì nữa, nghĩ vậy, y đem Tiểu Bảo đặt xuống đất.



“Đứng lên đi, định nằm đó ngủ luôn đấy à?” – Trần Tĩnh đưa tay chuẩn bị kéo Dương Dật lên.



“Đau, đau, đau.” – thời điểm Trần Tĩnh vừa nắm tay hắn, Dương Dật liền kêu lên.



Trần Tĩnh mở bàn tay Dương Dật ra liền thấy lòng bàn tay trắng nõn bây giờ đã huyết nhục mơ hồ, bên trên còn dính một ít bùn đất. Thấy vậy, bao nhiêu khó chịu trong lòng tất cả đều biến mất tăm, trong nội tâm tràn đầy tự trách, y vậy mà lại để phu quân mình bị thương.



“Mau, để ta nhìn xem có còn chỗ nào bị thương nữa không.” – Trần Tĩnh kéo cánh tay Dương Dật nói.



“Ta không sao, chỉ là trên tay bị trầy một chút, có hơi đau thôi.” – Dương Dật được Trần Tĩnh giúp đỡ, cuối cùng cũng bò dậy được. Hắn dùng tay phải không bị thương vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo.



“Chảy máu như vậy mà nói không sao cái gì, chỗ đầu gối quần bị rách một lỗ cũng trầy da rồi kìa, để ta cõng ngươi về. Tiểu Bảo, cha ngươi bị thương, a mỗ phải cõng hắn về. Tiểu Bảo đi theo a mỗ được không?” – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh.



Tiểu Bảo vốn yên lặng đứng một bên đột nhiên oa một tiếng muốn khóc lên.



“A mỗ, cha có khi nào lại muốn ngủ luôn không, không thèm để ý đến Tiểu Bảo nữa.” – Nhóc Béo khóc oa oa nói, nước mắt lã chã rơi xuống.



“Sẽ không đâu. Cha chỉ là ngã bị thương tay và chân mà thôi, không phải bị đụng đầu. Tiểu Bảo đừng khóc, đừng khóc, cha không có việc gì. Trần Tĩnh, ta không sao, chỉ bị thương một chút, vẫn có thể đi được. Huống chi trong bụng ngươi còn có tiểu bảo bảo. Chúng ta mau về nhà, đói bụng quá rồi.” – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo, có điều cú ngã này đúng là đau thật.



“Để ta.” – Trần Tĩnh nhận lấy Tiểu Bảo từ trong tay Dương Dật, cuối cùng một nhà ba người lại vui vẻ trở về.
“Đúng vậy phu quân. Hồi ta vừa vào cửa cũng không biết may, nhưng mà những ngày mùa đông rảnh rỗi không có việc nhà nông, a mỗ thường dạy ta.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Trải qua một năm luyện tập, quần áo y may ra cũng coi như có thể mặc đi gặp người khác.



“Trần Tĩnh, ngươi thật lợi hại, giống như là không có việc gì không làm được.” – Dương Dật nằm ở trên giường nói. Nếu so với y, hắn cái gì cũng thua kém, cái gì cũng không biết. Phải rồi, hắn còn chưa cả học được cách nhóm bếp. Hiện tại hắn còn phải học nấu cơm, bằng không đến lúc Trần Tĩnh sinh con, hắn còn để y phải đi nấu cơm thì còn gì là nam nhân nữa. Không đau lòng người mình yêu đều không phải là nam nhân tốt.



Buổi tối, Trần Tĩnh thấy phu quân mình vô cùng kích động, không hiểu hắn đây là bị làm sao. Buổi trưa ngã một cái, không phải là ngã hư cả đầu óc rồi đi? Cũng khó trách y lại nghĩ vậy, bởi vì thời điểm nấu cơm tối, đáng lẽ ra phu quân phải đem Nhóc Béo đến dòng suối nhỏ bắt ít tôm về ăn, hôm nay lại một mực đứng ở trong bếp xem y làm việc.



Ban đầu, Dương Dật cũng muốn thử một chút, nhưng mà xét thấy hai tay của mình hành động bất tiện cho nên trước hết cứ quan sát cái đã.



“Phu quân, ngươi làm sao vậy? Trong bếp rất nóng, ngươi mang Tiểu Bảo ra ngoài chơi một lát đi, ta sắp làm xong cơm rồi.” – Trần Tĩnh thấy trên trán Dương Dật ẩn ẩn mồ hôi liền nói.



“Đúng vậy, đúng vậy, cha, chúng ta đi bắt tôm được không? Chúng ta bắt tôm đến cho a mỗ rang lên, chấm giấm chua, ăn rất ngon.” – Tiểu Bảo cũng hùa theo nói, ở trong bếp nóng đến mức làm nó toát mồ hôi.



“Nhóc Béo đừng ồn ào, cha muốn học cách nấu cơm. Tiểu Bảo nếu nóng thì đi ra cửa ngồi cho mát đi.” – Dương Dật nói xong ôm Tiểu Bảo đến cửa nhà bếp, đặt nó ngồi ở đó xong lại quay trở vào nhìn chằm chằm Trần Tĩnh nấu cơm.



Tuy rằng giấc mơ lúc trưa khắc sâu vào tâm trí, nhưng mà cứ nghĩ đến bộ dáng ẩn nhẫn kia của Trần Tĩnh, hắn lại không muốn đi tìm hiều. Dương Dật nhớ rõ thời điểm đến thế giới này, trên trán Trần Tĩnh còn lờ mờ nhìn thấy một vết thương. Một người phải rộng lượng đến mức nào mới có thể một chút cũng không ghi hận người khác tổn thương mình như vậy. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Trần Tĩnh lúc nào cũng chăm sóc hắn rất tốt, điều này Dương Dật rõ ràng nhất. Một người tốt như vậy, vì sao Dương Dật kia lại chỉ nhìn thấy một cái hình vẽ nho nhỏ lại có thể giận dữ, thậm chí là đi công kích cái người chỉ cần dùng một tay đã có thể đem “hắn” đánh ngã. Hơn nữa, nói ra thì Dương Dật kia đúng là đang mạo hiểm cả tính mạnh của mình, bởi vì nếu Trần Tĩnh thật sự muốn phản kháng thì “hắn” tuyệt đối không phải là đối thủ của y.



Có một số việc càng không muốn nghĩ đến thì nó lại cứ hiện ra trong đầu hết lần này đến lần khác hại hắn hiện tại nghĩ đến thất thần. Cái tên này lúc nãy còn nói muốn học nấu cơm, nhìn cái bộ dáng học tập này, chẳng biết đến năm nào tháng nào mới có thể học xong.



Lảm nhảm: Cảm thấy thật… quá có lỗi. Kế hoạch là mỗi ngày một chương đã bị bể vì dạo này ông bố đg ghiền coi Tân thủy hử, mà bản thân mình cũng bị ghiền theo:v cả ngày chỉ dán mắt cào cái máy coi phim (soi hint, mặc dù biết đó chỉ là tềnh huynh đệ thôi nhưng mà vẫn thấy hint chọc mù mắt tó các tềnh iêu ợ). Hôm nay ngày mai nữa là coi hết, tiến độ sẽ trở lại bình thường thôi. Ha ha ha



À… nhân tiện nói luôn, thân thế của Trần Tĩnh cũng đg dần hé mở. Bộ này coi vậy chứ nó cũng ko chỉ có mỗi làm ruộng vs sinh hoạt ko đâu:))