Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 20 :

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


Đã qua hai ngày, thời tiết cuối cùng cũng nắng ráo sáng sủa hơn, nhà Dương Dật lại lần nữa đem tinh mễ ra phơi nắng. Chỉ lần phơi thêm một nắng này nữa là coi như xong, không cần phải phơi thêm nữa. Vết thương trên tay Dương Dật cũng đã kết vảy, đợi cho chúng nó bong ra là khỏi.



Hắn hai ngày nay đều mất ngủ nghiêm trọng, trong đầu không ngừng hiện ra những hình ảnh kia. Dương Dật vẫn luôn tự nhủ rằng không được nghĩ đến giấc mơ đó nữa, nhưng mà không thể, hắn bây giờ cứ nằm xuống giường là lại lật qua lật lại, không tài nào ngủ được. Buổi tối, lúc Trần Tĩnh đi lắm, hắn lại còn cố ý rình trộm, có điều bị y phát hiện. Chờ đến lúc hắn có thể nhìn thì Trần Tĩnh đã mặc xong quần áo, cái gì cũng không thấy được. Mà ở trước ngực của y cũng chẳng có hình vẽ gì gì.



“Phu quân sao còn chưa ngủ?” – Trần Tĩnh bị Dương Dật làm cho mất ngủ, y rõ ràng cảm nhận được hai ngày nay phu quân có tâm sự, hôm nay sắc mặt cũng không được khá lắm.



“Không ngủ được. Ta muốn sờ sờ tiểu bảo bảo.” – Dương Dật nói xong thò tay vào trong áo Trần Tĩnh, vuốt cái bụng đã nhô ra của y. Nhóc con kia có lẽ đã ngủ rồi, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.



“Ngươi ngủ đi, đừng quan tâm đến ta. Đợi một lúc nữa mệt mỏi sẽ ngủ được thôi. À, đúng rồi, Trần Tĩnh, ngươi ngủ bên trong đi, ta muốn nằm ở bên ngoài.” – Dương Dật nói.



Trần Tĩnh không có biện pháp từ chối Dương Dật đành phải nằm vào giữa. Nhóc Béo vốn dĩ đang ngủ yên lành, từ khi Trần Tĩnh đến nằm gần, nó liền quấn lấy y.



Làm việc cả ngày trời, lại còn đang mang thai dĩ nhiên là rất mệt và buồn ngủ. Trần Tĩnh vừa vỗ vỗ lưng Tiểu Bảo mấy cái, để nó tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, vừa nghĩ có lẽ nên tìm một chút công việc gì đó để phu quân làm. Nếu không, cứ đến tối lại không ngủ được thế này, hai ngày nay sắc mặc hắn kém đi nhiều lắm.



Dương Dật đem tay sờ loạn trên người Trần Tĩnh, đến lúc xác định y đã ngủ, hắn cẩn thận từng li từng tí ngồi dậy thắm đèn lên.



Trần Tĩnh vốn đã ngủ rồi, nhưng thởi điểm Dương Dật đứng dậy đốt đèn liền tỉnh lại. Y cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, mãi đến khi Dương Dật lấy tay đem y phục của mình xốc lên. Bởi vì giường của bọn họ không lớn, cho nên để chừa không gian cho Dương Dật nằm, Trần Tĩnh ngay từ đầu đã nằm nghiêng ôm lấy Tiểu Bảo. Bình thường y nằm ở bên ngoài cũng là vì có thể nằm sát mép giường để chừa chỗ trống cho hai cha con hắn trở mình.



Vừa định gọi Dương Dật, bỗng hai mắt y mở to rồi lại khép chặt lại, y cảm giác được Dương Dật đang kéo vai áo y ra, ngón tay chạm vào một vị trí ở phía sau bả vai, đó là sự thật mà cả đời này Trần Tĩnh không muốn đối mặt.



Cho đến cuối cùng, Trần Tĩnh cũng không vạch trần Dương Dật. Khó trách tối hôm nay lúc y tắm rửa, Dương Dật cứ lét lút đứng ở bên ngoài. Chẳng lẽ phu quân đã nhớ ra cái gì đó. Khoảng thời gian này đối với y giống như là một giấc mơ tuyệt đẹp, nếu như có thể, Trần Tĩnh thực sự không muốn tỉnh lại.



Dương Dật cẩn thận quan sát thứ trên lưng Trần Tĩnh.



Hình vẽ trên lưng y giống hệt với hình vẽ mà hắn đã nhìn thấy trong mơ. Mọi bí mật đều nằm ở cái hình vẽ này. Hiểu rõ điều đó, tâm sự trong lòng Dương Dật cũng được nhổ đi, ngoan ngoãn nằm lại trên giường ngủ.



Mà đêm nay, người mất ngủ đổi lại là Trần Tĩnh. Y không biết làm thế nào để giải thích chuyện của mình.
“Trần Tĩnh, ngươi nhất định phải chịu khổ rất nhiều. Có điều, nếu như ngươi không có bị… cái kia… thì tại sao ta lại muốn đánh ngươi?” – Dương Dật có chút khó hiểu hỏi. Không phải mang nhiều nón xanh thì sao Dương Dật kia lại đối xử với Trần Tĩnh như vậy?



“Ngốc quá, ta là quân nô, nếu như bị người ta phát hiện sẽ bị bắt trở về. Con của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, thân phận cũng thấp đi một bậc.” – Trần Tĩnh xoa xoa tóc Dương Dật nói, y càng ngày lại càng thích sờ đầu phu quân.



“Vậy phải làm sao bây giờ? Có cách nào đem cái hình xăm quân nô đó xóa đi không?” – Dương Dật trong lòng lập tức lo lắng nói. Hiện tại hắn có thể hiểu rõ vì sao Dương Dật kia lại đối với Trần Tĩnh như vậy, nguyên nhân chính là Nhóc Béo. “Hắn” sợ nếu như chuyện của Trần Tĩnh bị phát hiện thì Nhóc Béo cũng sẽ chịu liên quan.



Có lẽ, “hắn” không thích Trần Tĩnh, nhưng mà thực sự rất yêu thương Nhóc Béo. Rất có thể Dương Dật kia không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào, cho nên mới biến thành nóng nảy như vậy. Dù sao thân thể này cũng chỉ mới mười chín tuổi. Một đứa trẻ mười chín tuổi ở kiếp trước có thể làm gì ngoài rúc vào trong lòng cha mẹ làm nũng chứ.



“Không có cách nào đâu. Nhưng mà ta là ca nhi, sẽ không có ai lại cởi quần áo của ta ra để kiểm tra cả. Vả lại, quân kỹ thì không có cách nào sinh dục, cho nên chỉ cần cần thận một chút là sẽ không có ai nghi ngờ hết.” – Trần Tĩnh nói.



“Không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp, nhất định phải làm cho nó biến mất, nếu không ta không thể yên tâm được.” – Dương Dật nói. Điều này liên quan đến cuộc sống hạnh phúc của cả nhà bọn hắn đấy.



“Không có việc gì. Đã nhiều năm như vậy đều không sao. Được rồi, ngươi nên ngoan ngoãn đi ngủ đi. Ta nói những chuyện này cho ngươi không phải là để ngươi phiền não. Mau ngủ đi, đã mấy ngày nay ngươi không ngủ đàng hoàng rồi.” – Trần Tĩnh nói xong thì thổi tắt ngọn nến.



“Nếu thực sự có một ngày bị phát hiện, ngươi chỉ cần nói ngươi không biết gì hết, tất cả đều là ta giấu diếm lừa gạt. Như vậy ngươi và hài tử nhất định sẽ không có việc gì.” – Trần Tĩnh trước khi ngủ lại dặn dò một câu. Kỳ thực, quyển sách kia thật ra rất hiếm, chỉ những đại gia đình mới có, mà những người bình thường căn bản là không biết đến. Mà cái kia chính là phu quân tình cờ nhặt được ở trên đường, đó vốn là kiếp nạn của y.



“Được rồi, ngươi ngủ đi. Trần Tĩnh, về sau ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt thật tốt, không, hiện cũng muốn muốn thật tốt thật tốt đối xử với ngươi. Ta phải nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình. Ngày mai mấy việc lặt vặt trong nhà cứ giao cho ta, nhớ là sáng mai phải gọi ta dậy sớm, ta còn phải làm…” – Dương Dật chưa nói hết lời thì đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, đã hai ngày nay hắn không được ngủ ngon giấc. Hiện tại tảng đá lớn trong lòng đã được dời đi, dĩ nhiên là rất nhanh ngủ mất.



Trần Tĩnh nhìn cái người đang ngủ say sưa kia, thực sự không có cách nào có thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn, càng lúc càng giống một đứa trẻ. Bất quá, như vậy rất tốt không phải sao? Lão quân nô nói rất đúng, y cũng có thể có một gia đình hạnh phúc, chỉ cần y dám thử truy cầu. Có lẽ quá trình sẽ có gian nan, có đau khổ, khúc triết, nhưng mà để có thể đạt được hạnh phúc thì tất cả đều là đáng giá.



Sủi cảo



Lảm nhảm: Thân phận đầu tiên của Trần Tĩnh đã đc hé mở rồi nhóe



Sẽ còn điều gì chờ cả gia đình bọn họ ở phía trước, mời tiếp tục đón xem