Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)
Chương 32 :
Ngày đăng: 13:10 18/04/20
Một người chưa từng nuôi hài tử như Dương Dật không biết rằng, dù hài tử có đập mạnh tay lên giường cỡ nào cũng không thể gây ra được tổn thương cho nó. Hắn thực ra là đang bị Trần Tĩnh đùa giỡn.
Buổi chiều, Dương Dật đi cắt cỏ. Ngày hôm qua số cỏ xanh tìm được đã cho dê ăn hết. Trước đó hắn cho dê mẹ ăn kèm một ít cỏ xanh trộn thêm bã đậu, còn bây giờ thì là giá, số giá dùng để cho dê ăn đều là loại rất dài, đã mọc lá. Điều mà Dương Dật lo lắng nhất hiện tại chính là con dê mẹ này xảy ra chuyện, cho nên mỗi ngày hắn đều đi vào núi tìm cỏ xanh.
Trong một bụi cây trên sườn núi, Dương Dật tìm được một vùng lớn cỏ xanh mà trước kia chưa từng nhìn thấy. Hiện tại tuy rằng thời tiết đã mát mẻ hơn một chút, nhưng mà trong bụi cỏ vẫn thường có rắn trú ngụ, bình thường cũng sẽ không có ai lên núi.
Dương Dật dùng gậy trúc gõ gõ vào bụi cây, tuy rằng đã mang theo thuốc tránh rắn, nhưng mà vẫn phải coi chừng. Hắn đi vào bên trong cẩn thận đem số cỏ xanh đó cắt hơn phân nữa, chỗ này là lượng cỏ dùng cho hôm nay và ngày mai, số còn lại thì để đến ngày kia mới cắt.
Cắt cỏ xong, hắn nhìn lên thì thấy trên nhánh cây mọc không ít mộc nhĩ. Bởi vì rất lâu rồi trời không mưa cho nên chúng nó bị teo rút thành một cục nhỏ. Dương Dật rất cao hứng, đã lâu rồi không tìm được thứ này, hôm nay đúng là thu hoạch lớn. Hắn đem gùi đặt xuống đất, leo lên trên cây.
“Vù vù vù…” ngay lúc Dương Dật đang hái một cái mộc nhĩ thì một con ong mật bay đến trước mặt hắn lượn tới lượn lui. Hắn có chút không kiên nhẫn, dùng tay xua định đem con ong mật kia đuổi đi.
“A! Chết tiệt!” – Dương Dật vội vàng đem cái kim của con ong đâm trên tay nhổ ra, cho vào miệng hút vài cái, nhổ nước miếng đi. Thực là con mẹ nó quá đau, còn đau hơn là bị kim đâm vào nữa. Nhìn cánh tay đã có chút sưng lên, xem ra hôm nay hắn phải về nhà rồi, ngày mai lại tiếp tục đến hái vậy.
Thời điểm Dương Dật ngẩng đầu lên lần nữa, hắn nhìn thấy trên một gốc cách đó năm sáu mét có một tổ ong mật, có mấy con ong còn đang bay tới bay lui. Khó trách hắn lại bị đốt. Có điều, lần này bị đốt không uổng, nhìn tổ ong kia mà Dương Dật trong lòng chảy nước miếng.
Thứ này chính là đồ tốt, hắn quyết định phải đem tổ ong đó về nhà. Có điều, việc này phải tính toán cho thật kỹ, nếu không lại bị đốt nữa thì hắn lãnh đủ. Nghĩ nghĩ một hồi, không biết làm cách nào có thể đem tổ ong lấy xuống mà không kinh động đến lũ ong mật kia đây.
Lắc lắc lư lư phiêu về nhà, trên tay hắn bây giờ đau rát vô cùng, nhưng mà trong lòng thì tâm hoa nộ phóng. Mật ong, mật ong, ngày mai có thể có mật ong uống rồi. Càng quan trọng hơn là hắn đã nhớ ra ở kiếp trước những người thổ dân châu Phi thường dùng khói để xua đuổi ong mật, hắn ngày mai cũng sẽ làm như vậy. Nghĩ đến đó Dương Dật đã có chút không đợi được.
“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ta đã về, Tiểu Bảo, cha về rồi đây.” – Dương Dật tâm tình tốt, còn chưa bước vào cửa nhà đã kêu lớn.
“Cha, ngươi về rồi. A mỗ đang nấu sữa dê, tiểu đệ đệ mới tỉnh, nó vừa rồi còn liếm ngón tay của ta, nhột lắm. Cha, tiểu đệ đệ chưa có răng, lúc cắn ta cũng không đau.” – Tiểu Bảo kích động nói.
“Trần Tĩnh, sao ngươi lại tức giận? Ta cũng đâu có bị ong đốt.” – Dương Dật có chút khó hiểu nhìn Trần Tĩnh, có mật ong ăn, mà hắn cũng chẳng bị thương, sao bộ dáng y lại tức giận như vậy chứ.
“Ta đúng là rất giận. Dương Dật, một mình ngươi đi lấy mật ong, nếu như ngươi bị ong đốt bị thương thì phải làm sao đây? Ta giận vì ngươi không chịu nói cho ta biết là ngươi đi lấy chúng. Bất luận là chuyện gì cũng phải nói ta một tiếng chứ, lỡ như ngươi lỗ mãng chạy tới đó gặp chuyện gì không may thì ta phải đi nơi nào để tìm ngươi đây?” – Trần Tĩnh nhìn Dương Dật nói. Y thực sự rất tức giận, trước kia Dương Dật chỉ ở trong nhà đã làm y lo lắng không thôi, giờ ra ngoài lại làm một ít chuyện nguy hiểm, khiến y lại càng không thể yên lòng.
“Được rồi, đừng nóng giận, ta nếu không nắm chắc thì sẽ không đi lấy đâu. Ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm. Nếu như ta xảy ra chuyện gì không phải là để người khác được lợi sao? Ngươi chỉ là của một mình ta thôi, ta sao có thể làm những chuyện ngu xuẩn chứ.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh sắc mặt rất khó coi thì bắt đầu làm nũng xin tha. Hắn biết rõ Trần Tĩnh căn bản là không thể kháng cự vẻ mặt ấy của hắn, có thể cứ vậy mà ăn sạch y thật tốt.
“Không được có lần sau nữa.” – Trần Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Dương Dật, lấy tay xoa xoa đầu hắn. Y không thể tưởng tượng nổi nếu mất đi Dương Dật thì y phải làm thế nào. Dù là trước kia thân thể hắn kém cỏi, luôn luôn nằm trên giường bệnh y cũng chưa từng nghĩ rằng Dương Dật sẽ rời khỏi mình.
“Ừ. Trần Tĩnh, ngươi đừng giận nữa, về sau dù làm cái gì ta cũng nói cho ngươi có được không. Ngươi mới sinh hài tử, thân thể không được tốt, sao có thể sinh khí được, nào, đến, cười một cái, đừng cau mày nữa.” – Dương Dật kiễng chân hôn lên môi Trần Tĩnh. Đã sớm muốn nếm thử, nhưng mà trước đó sợ làm tổn thương hài tử cho nên vẫn nhẫn nhịn. Bây giờ hài tử cũng đã sinh rồi, đợi khi nào thân thể Trần Tĩnh tốt lên hắn có thể mở tiệc a
Dư vị của nụ hôn qua đi, Trần Tĩnh cảm thấy miệng mình đầy vị ngọt của mật ong, ngọt đến tận đáy lòng. Y đúng là bị mỹ nhân kế của Dương Dật mê hoặc đến choáng váng luôn rồi, toàn bộ tức giận đều ném hết ra sau đầu. Trước kia Dương Dật chưa bao giờ hôn y, kể cả khi lên giường cũng chỉ là tắt đèn rồi làm chuyện kia, chưa từng mặt đối mặt mà làm.
“Cha, các ngươi sao lại phải cắn miệng. A, cái này ăn thật ngọt.” – Tiểu Bảo lấy đầu ngón tay trắng nõn quệt lấy một ít mật ong, chớp chớp mắt nhìn Dương Dật và Trần Tĩnh. Tiểu gia hỏa sợ bị cướp mất, ngay lập tức đem ngón tay cho vào trong miệng mút một tiếng thật kêu, sau đó còn chép chép miệng, bộ dạng thưởng thức món ngon.
Lảm nhảm: Đôi trẻ này ngọt đến sâu răng. Chìa buồn vs những thanh niên muốn biến Trần Tĩnh nhà chúng ta thành nữ vương thụ nhớ Ko có chuyện đó đâu. a hi hi
Bó rơm
Tổ ong
Mật ong