Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)
Chương 33 :
Ngày đăng: 13:10 18/04/20
Buổi chiểu Dương Dật đi lên trấn, hắn lấy một ít mật ong đưa cho Tần Huy, sau đó lại hỏi thăm Lý đại phu xem trẻ con có được ăn mật ong không.
Lý đại phu nói với hắn, ca nhi mới sinh không được ăn, có điều trong nhà hắn có một người đặc biệt thích hợp. Dương Dật cảm thấy vận khí của hắn rất tốt, mật ong là thứ dùng để nhuận tràng, đưa thứ này cho Trần Tĩnh ăn là phù hợp nhất rồi.
Thời tiết hình như có chút chuyển biến đột ngột, vài ngày gần đây Dương Dật rời giường thường thấy gió thổi có chút lạnh, hai bộ đồ hơi mỏng của hắn căn bản không chống được rét. Không những hai đứa nhỏ và Tiểu Bảo hiện tại đã phải mặc áo khoác nhỏ, mà ngay cả hắn cũng phải kiếm thêm áo mặc vào.
“Trần Tĩnh, ngươi cứ ở yên đó đừng làm gì cả, chuyện trong nhà cứ để đó lát ta về làm. Bây giờ ta phải đi cắt chút cỏ cho dê ăn. Tiểu Bảo, nhớ trông chừng a mỗ và đệ đệ của ngươi đấy.” – Dương Dật lại đeo một gùi tã đi ra sau núi giặt.
Thấy đám cỏ xanh được tưới nước thường xuyên đã lớn, Dương Dật bèn cắt lấy. Sau khi mở đám cành khô che hố nước đọng, hắn thấy bên trong chỉ còn chút nước, căn bản là không đủ để giặt tã liền lấy ra túi đựng nước đem toàn bộ múc đổ vào.
“Trần Tĩnh, không có nước thì phải làm sao bây giờ? Sáng này ta đi vào thôn xách nước thấy nước trong giếng chẳng còn được bao nhiêu, thôn trưởng bây giờ cũng chỉ cho ta múc ba thùng. Hố nước phía sau núi mà ta tìm được cũng đã cạn, làm giá thì không thể thiếu nước được, ngay cả cỏ cũng chẳng có chỗ nào còn để mà cắt nữa.” – Dương Dật vừa về đến nhà đã than thở với Trần Tĩnh. Khu vực sau núi hắn đã đi hết rồi, không có khả năng lại tìm được một hố nước đọng như trước nữa.
“Không sao đâu, nhìn trời thì khả năng cũng sắp có mưa rồi.” – Trần Tĩnh nói.
“Hôm nay đúng là cũng quá kỳ quái, sao đột nhiên nói lạnh liền lạnh như vậy.” – Dương Dật xoa xoa tay.
“Cũng sắp đến cuối tháng mười rồi, có thể không lạnh được sao.” – Trần Tĩnh nói xong lấy tay xoa xoa gương mặt đang lạnh như băng của Dương Dật.
Thật thoải mái, bàn tay Trần Tĩnh áp lên mặt hắn thật ấp áp dễ chịu.
Số nước trong nhà còn lại không đủ để bọn hắn dùng đến hai ngày, nếu trời vẫn không mưa thì khả năng cao sẽ ép chết người mất, cứ nghĩ đến đó Dương Dật lại khẩn trương vô cùng.
Giữa trưa, lúc hắn ngủ, ngoài trời bắt đầu nổi gió. Trong khoảng thời gian này Dương Dật đều vô cùng mệt mỏi, đã rất lâu rồi buổi trưa không được ngủ ngon, giữa trưa nay vừa mới đặt lưng lên giường đã ngủ quên mất.
“Tiểu Bảo, ngươi ngủ đi, không được đi nhìn đệ đệ, cũng không được đánh thức cha có biết không.” – Trần Tĩnh nhỏ giọng căn dặn Tiểu Bảo.
“Tối hôm qua hắn nghe được tiếng sói tru, có chút sợ, đến gần sáng mới ngủ được.” – Trần Tĩnh nói. Y có thể đoán được mục đích hôm nay thôn trưởng đến nhà mình, thế nhưng mà lần này y không có cách nào đồng ý.
“Ngươi hôm qua cũng nghe được tiếng sói tru rồi đấy, lần này ta muốn nói trước với thợ săn trong thôn, đem bọn sói đó tiêu diệt, nếu không sẽ trở thành mối họa cho hài tử.” – thôn trưởng hút một hơi thuốc nói. Ông cảm thấy rất băn khoăn, đáng lý ra những việc này không nên tìm Trần Tĩnh mới đúng. Nhưng mà những thợ săn ở trong thôn so ra chẳng ai mạnh bằng ca nhi này cả, hơn nữa những thợ săn đó căn bản là không muốn đi. Mấy con sói coi vậy nhưng thù rất dai, mười năm trước có một thợ săn trong thôn bị đàn sói trả thù, cả nhà đều bị cắn chết.
“Thôn trưởng, việc này ta còn phải nghĩ lại đã. Ngài cũng biết rồi đấy, ta hiện tại mới sinh hài tử, sức khỏe cũng không được tốt lắm. Lại nói, nghe tiếng sói tru thì thấy đó không phải là đàn sói năm trước, bọn chúng hiện tại ít nhất cũng phải có tầm mười con, mà hiện tại cũng không phải là mùa sinh sản của chúng.” – Trần Tĩnh chậm rãi nói. Y hiện tại cũng không muốn đi. Năm trước bọn họ có năm người, mà ổ sói kia cũng chỉ có năm con, lần này đoán chừng không chỉ có mười, mà thậm chí có thể là cả một đàn lớn. Y không ngốc, dù sao y và Dương Dật cũng chẳng phải là người của Trần gia thôn.
“Ngươi nói đúng. Ta hiện tại cũng rất áy náy. Trần Tĩnh, ngươi nhớ trông chừng Tiểu Bảo cẩn thận, hy vọng chuyện đáng buồn như năm ngoái trong thôn không xảy ra nữa.” – thôn trưởng cũng biết mình có chút ép buộc người ta, Trần Tĩnh không những là ca nhi, lại còn vừa mới sinh hài tử, thậm chí thời điểm sinh con lại còn bị rong huyết. Ngay cả bây giờ nhìn còn thấy môi y vẫn có điểm thâm trắng, thân thể căn bản là chưa có hồi phục. Ông làm thôn trưởng cũng thật khó, nếu để Trần Hồng biết được thì không biết sẽ còn làm ầm ĩ đến mức nào, Trần Hồng chính là phu quân của nhi tử nhà thôn trưởng, Trần Tĩnh trước kia đã từng cứu hắn.
Dương Dật ngủ dậy, mặc quần áo tử tế vào đi ra thì vừa lúc nhìn thấy Trần Tĩnh đang tiễn thôn trưởng ra cửa.
“Trần Tĩnh, sao ngươi dậy sớm vậy? Điểm tâm cứ để ta làm được rồi. Sau này buổi sáng nhớ gọi ta dậy đấy. À phải rồi, sáng sớm thôn trưởng đến nhà chúng ta làm gì?” – Dương Dật hỏi.
“Ngoài chuyện tiêu diệt sói ra thì còn có thể là chuyện gì nữa.” – Trần Tĩnh cười khổ nói. Nếu là năm trước thì y sẽ nguyện ý đi, nhưng mà năm nay y không nghĩ vậy. Thôn trưởng cứ một đường đến tìm khiến trong lòng Trần Tĩnh rất không thoải mái, tuy rằng thường ngày vẫn chiếu cố mình, nhưng đến lúc liên quan đến tính mạng vẫn là đẩy mình ra trước. Thật không ngờ y làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng vẫn không được coi là người của Trần gia thôn.
“Thôn trưởng sao lại đến tìm ngươi? Rõ ràng ngươi là ca nhi của ta, lại còn vừa mới sinh hài tử, đây không phải là chuyện của mấy hán tử đó sao? Trần Tĩnh, ngươi đừng đi, việc này quá nguy hiểm.” – Dương Dật nghe xong lời Trần Tĩnh liền mất hứng. Thôn trưởng này cũng quá kỳ quái, rõ ràng Trần Tĩnh vừa mới sinh hài tử, thân thể con yếu nhược, sao lại tìm đến Trần Tĩnh nhà hắn, rõ ràng Trần gia thôn vẫn còn mấy thợ săn cơ mà.
Dương Dật bắt đầu nấu nước nấu cháo, hai tiểu ca nhi ở phòng bên cạnh bị đói làm cho tỉnh dậy, oa oa khóc lớn.
“Đệ đệ ngoan, không khóc, không khóc. Cha, cha, đệ đệ tỉnh rồi.” – Tiểu Bảo quần áo còn chưa có mặc, chạy xuống giường đi tìm người lớn.
Trần Tĩnh mở cửa, ôm lấy Tiểu Bảo đang chạy đến, trước tiên đem nó nhét trở lại trong ổ chăn. Lúc này Dương Dật mới chạy tới, hắn đóng cửa phòng lại, ba bước biến thành hai đến chỗ Trần Tĩnh đem quần áo mặc cho Quân Hạo và Quân An.
Tiểu Bảo chui lại vào trong chăn, đôi mắt to tròn hấp háy nhìn hai đệ đệ hư. Làm sao bây giờ, Tiểu Bảo cũng hư giống đệ đệ rồi, ô ô ô, nó không thể nói là nó cũng tè dầm trên giường được, như vậy sẽ rất xấu hổ.